
đều với bố rồi chạy vụt vào, nhảy tót lên đùi bố một cách điệu nghệ. MV hạnh phúc thu tay lại, kéo con gái sâu vào lòng rồi hôn tới tấp lên mặt con.AD được bố hôn buồn khiến bé cười khanh khách, tiếng cười nghe thật trong trẻo và vui tai.***Sau một lúc đùa nghịch, MV dừng lại vì sợ con cười nhiều quá sẽ đau bụng. Anh dịu dàng vuốt tóc con, âu yếm hỏi:– Hôm nay bé con học có vui không?– Vui lắm ạ, nhưng không phải vì học mà là vì mẹ đã khỏi bệnh, sẽ mau chóng tiếp tục dạy con…. Bố ơi, hôm nay mẹ đến trường cùng con để gặp cô hiệu trưởng ạ. – AD cười tươi khoe với bố, nhưng sau đó lại cau mày nói tiếp – Nhưng sau khi gặp cô hiệu trưởng mẹ có vẻ là lạ.– Lạ như thế nào? – MV vội vàng hỏi.AD nhíu mày sâu hơn, đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu ngây thơ đáp:– Con không biết, con chỉ cảm nhận thấy điều đó thôi.Nghe con nói vậy MV cũng không truy hỏi nữa, chỉ trầm tư một lát rồi hỏi tiếp:– Thế mẹ con đâu rồi?– Mẹ đi đến chỗ thử áo cưới với mẹ Hân rồi ạ. Mẹ không cho con đi theo. – AD phụng phịu nói.Nhìn vẻ mất hứng của con gái, MV cười xoa đầu dỗ:– Không sao, chắc mẹ nghĩ đây là việc quan trọng, sợ con nghịch thôi.– Con có nghịch đâu. – AD không phục đáp.– Thôi được rồi, chơi với bố không vui sao? Bé con muốn đi đâu chơi, bố dẫn con đi, được không? – MV dụ dỗ con.Chầm chậm quay người lại, AD nhìn chăm chú vào mắt bố hỏi:– Hôm nay bố hơi lạ, tại sao vừa nãy bố cười như vậy ạ?MV ngẩn ra trước câu hỏi của con. Lát sau nhớ ra mình mới dọa QT và điệu bộ chạy trối chết của cậu ta anh lại cười.– À, vừa nãy bố đùa với bác Tiệp một chút.Nheo mắt nhìn bố không tin, AD vạch trần sự thật:– Hừ, bố đe dọa bác ấy thì có. Bố tưởng con không biết sao? – AD khoanh tay hừ lạnh – Mỗi lần con nói chuyện với bác ấy xong là mặt bác ấy lại xám xịt và tháo chạy như vậy. Bố cũng hư thật, coi chừng con mách mẹ.Nói xong AD dí mặt vào gần mặt bố, cười khoái trí.Bị con gái bắt nạt, MV cười khổ véo yêu chiếc mũi nhỏ xinh của con:– Đây gọi là hổ phụ sinh hổ tử, con hiểu không? Thôi đưa công chúa của chúng ta đi chơi nào.Dứt lời, MV định bế AD đứng dậy nhưng bé tránh né, nghiêm mặt nói:– Thứ nhất, con không phải là công chúa, bố không được gọi con như vậy – Bé tức giận trừng mắt với bố – Thứ hai, hôm nay con gặp bố có việc vô cùng quan trọng.AD đắc ý vênh mặt nhìn bố, tỏ ra thần bí để bố phải hỏi. Vì vậy MV vui lòng chiều theo con gái, mở to mắt vô cùng tò mò hỏi:– Chuyện quan trọng gì vậy?Đạt được ý muốn, AD cười thích trí nhưng lát sau lại xị mặt xuống, bất mãn nhìn bố nói:– Đối với bố và con còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện của mẹ? Hai người bao giờ mới hợp lại đây?– AD nhìn bố hỏi.MV chỉ có thể im lặng, tránh ánh mắt bé.– Hừ hừ, bố thật kém cỏi. Con đã tạo cho bố rất nhiều cơ hội vậy mà bố vẫn chưa chinh phục được mẹ.Khoanh tay đầy tức giận, AD quay mặt đi không thèm nhìn bố nữa thể hiện sự thất vọng của mình. Thấy vậy, MV xẩu hổ sờ sờ mũi, dè dặt hỏi:– Vậy bố phải làm gì?Lúc này AD mới quay lại. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của bố, bé thở dài nói:– Haiz, vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta, con đành tiếp tục chiến dịch cùng bố vậy.Nghe vậy, MV vội vàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con, ánh mắt sáng rực đầy mong chờ, đôi tai dường như cũng vểnh lên.– Ông ngoại đang thay chỗ ngói cũ trên mái nhà. Bố đến giúp ông đi, như vậy sẽ có cớ ở lại qua đêm.Nói xong, hai bố con cùng nhìn nhau đầy ẩn ý cười đầy gian tà.
AD nhìn bố ngốc nghếch cười bỗng thấy thật ra cho dù bố thông minh, lạnh lùng và đáng sợ đến đâu nhưng trước mặt mẹ và bé bố luôn rất ngờ nghệch và đáng yêu. Bố thay đổi hoàn toàn, trở nên nói nhiều, cười nhiều và đặc biệt là rất biết nghe lời. AD gật đầu hài lòng vì điều đó bởi bé biết bố rất yêu mẹ và bé.
Sau đó hai bố con MV vui vẻ rời khỏi phòng, hưng phấn đi thực hiện “ý đồ đen tối” của mình…. Cũng không biết liệu tối nay con thỏ nhỏ có bị sói xám xơi tái không?
Đi lang thang trên đường, NT bỗng thấy rợn người. Lúc này cô mới dừng lại, đưa mắt nhìn xe cộ trên đường, nhìn xem đây là đâu. Thì ra trong lúc thất thần, cô vẫn đi quanh tường của trường mầm non. Liếc mắt nhìn qua song sắt trước mặt, NT nhìn thấy những em nhỏ đang tung tăng ngồi đu qay hay cầu trượt, vui đùa thỏa thích trong giờ ra chơi. Dựa người vào thanh sắt lạnh, cô cứ nhìn chằm chằm các em như vậy hồi lâu. Trong đầu hồi tưởng lại những lời chị hiệu trưởng vừa nói.
Hiệu trưởng là một phụ nữ nghiêm khắc, có bản lĩnh, tuổi đã ngoài bốn mươi. Lần đầu tiên gặp chị, NT đã chào là cô khiến chị mặt lạnh xuống 0 độ, mãi sau mọi người nói cô ngốc, NT mới biết mình đã động chạm đến vấn đề nhạy cảm của phái nữ…. Khổ một nỗi chị hơn NT 15 tuổi, đồng thời cũng kém mẹ cô khoảng đấy khiến cho NT không biết nên xưng hô thế nào? Đó cũng là cái dở trong cách xưng hô của tiếng Việt. NT cười nhớ lại kỉ niệm ngờ nghệch đó.
– Hiện tại có đoàn thanh tra đến kiểm tra trình độ và hồ sơ của các giáo viên. Lần này họ làm quyết tuyệt lắm…. Chị rất tiếc nhưng không còn cách nào khác.
Chị hiệu trưởng đã nói đầy quyết liệt và vô tình mặc dù lời nói chứa sự áy náy. NT biết chị là một người công