
ược rồi, hai mẹ con chúng ta đừng tự trách bản thân nữa nhé. Coi như huề, hãy cùng bỏ qua và quên hết chuyện không vui đó đi, được không nào?
– Vâng ạ. – AD cười sung sướng, cũng giơ tay lên lau nước mắt cho mẹ.
– Làm theo cách cũ, mẹ đếm đến ba là chúng ta cùng xóa sổ nó nhé. Nào…1,2,3. Xóa hết, xóa hết mọi việc không vui đi.
Hai mẹ con cùng cười tươi đọc thần chú của riêng họ. Sau đó NT hít sâu một hơi, lại mở miệng nói:
– Được rồi, bắt đầu vào chuyện chính nào. – NT nhìn sâu vào mắt con, giọng nói êm dịu nhưng chắc chắn và đầy sức mạnh – AD, con hãy nghe mẹ nói rõ từng từ, bây giờ mẹ chính thức nói cho con biết. – NT ngừng lại lấy hơi sau đó nói tiếp – Chú đẹp trai, tên là Trần MV…. chính là bố ruột của con. Trước đó mẹ và bố con không hề quen biết nhau, chỉ vì một sự nhầm lẫn của ông trời mà xảy ra chuyện sai lầm khiến mẹ gần như gục ngã…. Sau đó mẹ biết đến sự tồn tại của con, từ đó mẹ đã vượt qua mọi đau khổ… nhưng bố con không biết đến sự tồn tại của con trong sáu năm qua bởi mẹ thực sự không biết bất cứ điều gì về bố con và mẹ cứ nghĩ sẽ không bào giờ gặp lại bố con. Mẹ thừa nhận khi gặp lại bố con mẹ không hề có ý định cho bố con con gặp nhau bởi mẹ không muốn có bất cứ liên hệ nào với bố con và mẹ sợ…sợ bố con cướp mất con khỏi tay mẹ…. Nhưng ông trời trêu đùa, trên đời này chẳng có chuyện gì là bí mật mãi mãi, bố con vẫn biết đến sự tồn tại của con nhưng vì mẹ không muốn con biết sự thật quá đột ngột, cho nên mẹ và bố đã giấu con, để bố đến gần con hơn, bồi đắp tình cảm dần dần…. Lúc đầu mẹ rất căm ghét bố con, nhưng từng ngày nhìn thấy tình yêu thương của bố dành cho con mẹ đã dần thay đổi, không còn muốn ngăn cản bố con nữa… nhưng mẹ lại lo sợ bố con sẽ chiếm mất vị trí của mẹ trong lòng con, mẹ thật ích kỉ. có phải không? – NT cười bản thân trẻ con, ngớ ngẩn đi ghen tị chỉ vì có người yêu thương bảo bối của mình – Mẹ thừa nhận mình đã quá ích kỉ khi tự ý quyết định và sắp đặt mọi việc của con… nhưng mẹ không thấy mình làm sai bởi từ trước tới giờ mẹ không hề nói dối con về bố con. Mẹ không vẽ nên bất cứ một hình tượng nào về người bố trong lòng con. Mẹ muốn con dùng những gì cảm nhận được để tự vẽ cho mình người bố mà con mong muốn trong lòng, con có thấy vậy không?
AD ngước mắt lên nhìn mẹ, không trả lời, ánh mắt sâu thẳm của bé phản chiếu khuồn mặt xinh đẹp của NT. Đúng vậy, mẹ nói không sai. Xưa nay mẹ chưa hề nói bất cứ một điều gì về bố. Chính vì sự yêu thương tận tình của mọi người làm cho AD cảm thấy ấm áp, làm cho bé tự tạo cho mình một người bố tuyệt vời nhất trong lòng bởi bé nghĩ, mọi người đều yêu thương bé như vậy thì chắc chắn bố cũng vậy, bố cũng yêu thương bé và mẹ rất nhiều. Mẹ đã để bé tự hình thành người bố cho mình. Xưa nay mẹ chưa từng dối bé điều gì, một là mẹ không nói hai là mẹ nhất định sẽ nói sự thật. Mẹ yêu thương bé như vậy, bé còn trách mẹ điều gì đây?
– Mẹ thừa nhận việc có con không phải là điều mẹ nghĩ đến. Lúc đó mẹ còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, mục đích của mẹ là học đại học, sau đó đi làm kiếm tiền. Lúc đó mẹ cũng lãng mạn như những cô gái mới lớn khác, mong có một tình yêu cao đẹp, nồng cháy ở Đại học… nhưng tất cả đã tan vỡ vì sự xuất hiện của bố con…. Mẹ từng căm ghét bố con vô cùng nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Mặc dù sự tồn tại của con là một chuyện ngoài ý muốn nhưng mẹ chưa bao giờ chán ghét hay không mong muốn có con. – NT dừng lại một chút, để cho AD từ từ tiếp nhận từng câu nói của cô, sau đó lại tiếp tục – Sự thật là nhờ con mà mẹ đã vượt qua chuyện đáng sợ đó. Con chính là thiên thần cứu rỗi cuộc đời mẹ. AD, con phải tin vào điều đó. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ, cho mọi người trong gia đình chúng ta. Con là
– Mẹ, con đã nghe bác Minh giải thích về việc đó, mặc dù con không hiểu được hết vì con biết bác đã cố gắng giải thích cho con cách dễ hiểu và nhẹ nhàng nhất có thể…. Vì vậy ít nhất con cũng biết được việc bố làm với mẹ chắc chắn là việc xấu, làm tổn thương mẹ sâu sắc cho nên mẹ mới có thể căm ghét và không tha thứ cho bố. Vậy… mẹ có từng dù chỉ là một khoảnh khắc chán ghét con vì điều đó không ạ?
Nghe câu hỏi của con, NT không trả lời ngay mà nhìn sâu vào mắt AD thật lâu, sau đó cười trìu mến, nhẹ nhàng nói:
– Bố con cũng từng hỏi mẹ như vậy, lúc đó mẹ đã cười to và trả lời rằng đó là chuyện không bao giờ tồn tại. Hôm nay mẹ vẫn nhắc lại nó một lần nữa. Không bao giờ mẹ có thể ghét bỏ con dù chỉ là một phần nghìn giây. Con là tất cả đối với mẹ. Mẹ có thể đánh mất tất cả chỉ để bảo vệ và được sống bên cạnh con mãi mãi.
Nước mắt rơi xuống như mưa không thể ngừng như vòi nước hỏng van, AD nở nụ cười hạnh phúc nhào vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, AD kiên định, chân thành nói, đó chính là tiếng nói từ đáy lòng bé, ấp ủ bao ngày qua:
– Mẹ, con xin lỗi vì đã nghi ngờ tình thương yêu mẹ dành cho con….cảm ơn mẹ đã yêu con nhiều như vậy….. Con yêu mẹ, yêu mẹ nhất trên đời.
– Mẹ cũng vậy… Mẹ yêu con hơn cả sinh mạng của mình, con gái bé bỏng của mẹ. –