XtGem Forum catalog
Song Kiếm

Song Kiếm

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 9.5.00/10/487 lượt.

bể làm muôi vậy, trường chinh hai vạn năm nghìn dặm đã tới bước cuối cùng rồi, không có lý nào phải buông tha cho. Dù là bang diệt, vẫn còn tốt hơn là buông bỏ giữa đường. Hơn nữa Nhất Kiếm Cầu Bại vẫn còn ôm một mối hy vọng, vì phần lớn các cao thủ cũng có mặt ở trong này. Với lại biết đâu nương nương này cũng giống như Tà Phật thì sao? Dù sao bọn họ cũng đều là BOSS hình người.

Nhất Kiếm Cầu Bại nào biết được ải Tà Phật kia là do vận khí của mình không tệ, chứ nếu một khi động thủ công kích Tà Phật trước, thì đó cũng sẽ là một tràng ác chiến.

* * * * * *

Đường Hoa tiến vào Hỏa trận, vừa vào đã phát hiện trong trận là một thế giới khác. Nơi này giống như là một ngọn núi lửa đang phun trào, trên mặt đất có dung nham màu đỏ thẫm chảy xuôi, hơn nữa thỉnh thoảng còn có dung nham phun trào lên cao công kích người chơi trên phi kiếm. Trên không trung cao năm trượng còn phủ đầy những ngọn lửa chập chờn, những ngọn lửa này tản ra theo gió, một khi xẹt qua, là sinh mệnh sẽ bắt đầu hạ xuống.

“Xông!” Một đường chủ đứng ở cửa trận chỉ huy: “Tốc độ là gái gú, thời gian là tiền bạc, tiền bạc và gái gú đang chờ chúng ta… Xông a!”

Đường Hoa ném thuốc mà Nhất Kiếm phái người đưa cho vào miệng, bắt đầu tiến lên. Mặc dù đã có thuốc, nhưng hiển nhiên là không thể bổ cấp cho sinh mệnh đang trôi đi của mình được. Bay chưa đến mười dặm, sinh mệnh của Đường Hoa bay gần một nửa, lại phi hành thêm năm dặm nữa, bọn người chơi đã bắt đầu chết trận. Thực tế đang chứng minh rằng lời Nhất Kiếm Cầu Bại nói chỉ số phòng ngự thuộc tính 30 sống được chính là một lời nói hoang. Đường Hoa phỏng chừng bản thân mình nhiều nhất bay tới hai mươi hai dặm là hóa thành ánh trắng.

Tử vong, tử vong! Sau hai mươi dặm, Đường Hoa phát hiện bên mình đã không có người sống, chỉ có mình mình còn dính 1/10 máu phi hành tiếp.

“Bố tạc chết mày!” Đường Hoa mắt thấy chính mình cũng gắng không nổi, rất lưu manh giơ tay một phát, tia chớp ngọn lửa tràn ngập cả thảy Hoả trận. Tạc một phát như vậy, Đường Hoa sửng sốt phát hiện mình vậy mà không mất máu nữa, hơn nữa dưới sự trợ giúp của dược phẩm và nguyên anh, lượng máu bắt đầu chậm rãi tăng trở lại.

Dừng tay, bắt đầu rụng máu. Ra tay, lượng máu tăng trở lại…

Ha ha, chơi không chết ta được! Đường Hoa tựa hồ hiểu ra đây là chuyện gì, phất tay một cái, một màn Tam Muội Chân Hỏa rải ra, quả nhiên trong thời gian 4 giây liên tục của Tam Muội, lượng máu của mình đã tăng trở lại. Hoá ra là lửa cũng có phân cấp bậc…

4 giây cooldown, 3 giây chờ, đổi lấy 4 giây phục hồi máu. Dưới tác dụng của dược phẩm, sinh mệnh của Đường Hoa không chỉ không mất tiếp, mà còn chậm rãi tăng trở lại.

Chương 42: Cược

Bay ước chừng năm mươi dặm đường, Đường Hoa rốt cục lao ra Hỏa trận, chân đặt lên khu đất cung Đấu Mẫu. Ngoài trăm mét, cửa cung điện đóng chặt, mảnh đất bên ngoài trống trải chỉ có hai người, một người là kẻ có được phật kiếm, hơn nữa thân có kim cang bất hoại – Tôn Minh, người còn lại là kẻ có tiên kiếm hộ thân – Sát Phá Lang.

“Ya!” Tôn Minh bước qua cụng nắm đấm với Đường Hoa.

“Ya cái rắm!” Sát Phá Lang ngồi bệt xuống đất uống rượu, nói: “Chỉ có ba người.”

“Không có ngôn ngữ chung với hắn!” Tôn Minh lắc đầu: “Người này chỉ biết cướp BOSS, chứ không hiểu cái gì là thành tựu cảm.”

“Hừ!” Sát Phá Lang không nói chuyện, cũng rành rành là mình chơi không lại hai thằng này liên thủ.

* * * * * *

Bởi vì ba người ở trong khu vực đặc thù, nên không thể liên hệ cùng bang hội, thậm chí ngay cả tin ngắn cũng không phát đi được. Chờ suốt nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa rốt cục ngồi không nổi nữa, đi đến ngoài cửa cung gõ gõ: “Có người ở nhà không?”

“…” Không có hồi âm.

“Nương nương, nương nương, ngươi đã bị bao vây, cách thoát ra duy nhất của ngươi là lập tức bỏ xuống tiên khí đầu hàng.”

“Vừng ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra, hòa thượng ơi mở cửa, tiền tiền ơi mở cửa…”

“Ngươi không mở miệng cũng không có nghĩa là ngươi không có ở đó, hành tung của ngươi đã bị chúng ta nắm được rồi…”

“Ngươi không mở, vậy chúng ta có thể đi. Có thiệt không mở không?”

* * * * * *

Đường Hoa kêu gọi một trận xong, cửa vẫn như cũ không mở.

Sát Phá Lang ở một bên nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết phá cửa à?”

“Ngươi tới!” Đường Hoa đưa tay ý mời, ây da con cóc người nhỏ mà miệng to, dám hô hào phá cửa của BOSS có đẳng cấp cao hơn mình gấp đôi đó.

“Hừ!” Sát Phá Lang uống rượu tiếp.

“Chuối tiêu ơi mở ra, khoai tây ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra… tiểu Xanh a mở cửa, Hà Tả a mở cửa…”

“Bộ ngươi không biết đẩy cửa tiến vào sao!” Rốt cục hơn một tiếng đồng hồ sau, một giọng nữ có vẻ cam chịu bay từ bên trong ra.

“Ta không đi vào thì ngươi không thể động thủ có phải không?” Đường Hoa hỏi.

“… Phải!” Mảnh đất kia vốn là nơi được cấp cho bọn người chơi để dùng tập kết nhân thủ, đương nhiên là không thể công kích, nếu không thì đến thằng nào giết thằng đó chả phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao, vậy còn khảo nghiệm cái gì nữa.

“Ta mà đi vào thì ngươi sẽ lập tức động thủ ngay có phải không?”

“… Phải!”

“Vừng ơi mở ra, bánh mì ơi mở ra… Ây! Ngươi ả NPC ch