
Hoa tìm được bảo cho dù không phải là 0%, thì cũng không thể lớn hơn 1% được, bởi vì điểm đặc tính mà Đường Hoa cộng chính là Căn Cốt chứ không phải là Phúc Duyên.
Trong sự thất vọng của Đường Hoa, Tôn Minh an ủi bằng cách quăng ra một thông tin: “Có người mời ngươi đi ăn đó.”
“Không hứng thú!”
“Ta khuyên ngươi nên có hứng thú đi, bởi vì sẽ có tiền đấy.”
“Tiền! Chỉ là mây bay nước chảy với ca…” Đào hang đã nửa tháng nay, hai mắt Đường Hoa mất cả thần hồn.
Quả nhiên đã trúng tà rồi! Tôn Minh đặt một bàn tay lên đầu Đường Hoa, nói: “Huyên Huyên liên hệ với ta, muốn mời ngươi, Sát Phá Lang cùng với Huy Hoàng ăn bữa cơm đấy.”
“Bỏ xuống đi!” Đường Hoa khinh bỉ: “Sát Phá Lang tuyệt đối sẽ không đi, Huy Hoàng lại càng không thể nào vì tiền mà bán đứng thân thể.”
“Cho nên mới mời ngươi đi đó.”
“… À! Chẳng lẽ là muốn nhờ ông dẫn mối à, ông nội đây không rảnh.” Đường Hoa móc ra một cái xẻng, nói: “Côn Lôn vẫn còn hai cái động đang chờ ông đào đấy.” Theo lời Huy Hoàng kể thì núi Côn Lôn kéo dài vạn dặm, chắc chắn phải có thứ gì đấy.
“Ây ây! Được rồi được rồi. Không có được tiền.” Tôn Minh rất hiểu Đường Hoa, hy sinh thân thể cũng không phải là không thể, nhưng hy sinh thân thể mà còn cầm tiền nữa thì lại là chuyện khác. Tôn Minh ghé sát Đường Hoa, nói: “Ta yêu rồi…”
“Thiên Lôi Không Phá…”
“Hoa ca, đừng động thủ.” Tôn Minh vội ngăn tên Đường Hoa giết bằng hữu như chặt dưa chém chuối này lại: “Ai… Chẳng phải vì ta đây nhất thời mềm lòng nên mới đáp ứng đó sao?”
“Không có lợi thì ngươi sẽ không đáp ứng.”
“Vẫn là Hoa ca hiểu ta, Huyên Huyên đã đáp ứng mỗi tuần sẽ làm khách mời của đặc san một lần, chủ yếu là phát biểu cái nhìn của mình về những sự kiện lớn nhỏ trong Song Kiếm một tuần qua.”
“Chẳng lẽ đặc san của ngươi chuẩn bị biến thành báo lắm chuyện à?”
“Cho ta xin đi, lắm chuyện thì mới có người xem chứ. Ngươi nhìn trong hiện thực đi, báo Nhân Dân là phải cưỡng chế bắt người ta đặt đấy, còn báo khác muốn có lượng tiêu thụ tốt thì hoặc là phải dám nói thật, hoặc là phải nhờ những tin hoa hè lá hẹ để thu hút độc giả. Ngươi nghĩ rằng dân chúng người ta thích thú với chuyện ngày ngày trông thấy mấy cái tin lãnh đạo XX gặp gỡ XX, rồi lãnh đạo XX đưa ra chỉ thị….. à? Cái mà họ muốn thấy chính là những chuyện xích mích của giới nhà giàu, muốn xem những chuyện riêng tư của người nổi tiếng, muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, muốn biết thật nhiều thật nhiều những chuyện quái lạ trên thế giới, muốn biết những chuyện mà họ chưa biết. Mục tiêu của ta không phải là làm một tòa soạn báo cho chính phủ, mà là tòa soạn báo có lượng tiêu thụ lớn nhất. Ta nói ngươi biết, ta đã xin phép thành lập tòa soạn riêng, thoát ly tòa soạn báo Song Kiếm rồi, người cũng đã kiếm đủ, chỉ còn chờ hệ thống phê chuẩn nữa thôi.” Tôn Minh đẩy đẩy Đường Hoa đang rối loạn tinh thần: “Ây, vậy ngươi có giúp hay không hả? Cô nàng Huyên Huyên này là trò diễn chính đó.”
“Lúc nào?”
“Giữa Ngọ ngày mốt, thuyền hoa số ba trên Tây Hồ.”
* * * * * *
Huy Hoàng thì không có vấn đề, nhưng việc mời Sát Phá Lang thì hơi rắc rối. Sát Phá Lang rất là cẩn thận dò hỏi nguyên nhân mà Đường Hoa mời hắn đi ăn, vì theo hắn, Đường Hoa mà mời khách thì một là mặt trời mọc đằng Tây, hai là có âm mưu gì đó. Cuối cùng, Đường Hoa đành bất đắc dĩ nói thật rằng Huy Hoàng cũng có đi, sau khi Sát Phá Lang xác nhận thông tin chính xác nơi Huy Hoàng xong, rốt cục cũng đồng ý.
* * * * * *
“Tìm ông xã?” Đường Hoa với Huy Hoàng đồng thời sửng sốt hỏi lại một câu, Sát Phá Lang thì không có động tĩnh, bởi vì hắn không vui, mà nguyên nhân không vui chính là vì bị Đường Hoa lừa.
Tìm ông xã? Đây chính là điểm đặc sắc nhất của võng du, cũng là một chuyện phổ thông mà phổ thông hơn cả PK. Quyển truyện này là truyện võng du, tất nhiên phải có chuyện như vậy.
“Có phải là yêu cầu phải tốt với ngươi, có thể cùng làm nhiệm vụ, cùng nói chuyện phiếm với ngươi, đẳng cấp phải trên 45, tối thiểu phải có một thanh tiên kiếm không?” Đường Hoa hỏi một câu.
“Sao ngươi lại biết?” Huyên Huyên sửng sốt.
Huy Hoàng lắc đầu: “Chỉ cần người nào chơi trò chơi khoảng một tháng đều sẽ biết được tiêu chuẩn tìm ông xã này mà. Có điều… Ngươi tìm bọn ta thì có quan hệ gì với chuyện này?”
Huyên Huyên có phần xấu hổ, cười: “Ta định sẽ quảng cáo trên Song Kiếm Nhật Báo, nhưng sợ chưa đủ mức thu hút, nên định nhờ ba vị kí tên lên trên bảng quảng cáo. Đương nhiên, trước kia có điều gì có lỗi, xin ba vị lượng thứ.”
Đường Hoa thu được một tin nhắn, mở ra nhìn, hóa ra là từ Sát Phá Lang: “Ta ngửi được mùi âm mưu.”
“Ngươi là Phá Lang, không phải là Phá Cẩu.”
“Muốn chết!” Ma Kiếm rời vỏ, sát khí ngập tràn, Đường Hoa thì Lượng Thiên Xích trên tay, có cả thiên hạ. Bọn người Huy Hoàng còn chưa kịp khuyên can thì hai máy bay chiến đấu đã vút lên không choảng nhau, càng đánh càng xa hơn. Rất nhanh, bọn người đuổi theo can đã chạy không kịp tốc độ của hai người.
* * * * * *
“Ây! Ta nói…” Sát Phá Lang đang suy xét nên dùng từ thế nào: “Ừm… Có thể giúp ta làm nhiệm vụ được không?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ thăng l