Snack's 1967
Song Kiếm

Song Kiếm

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325462

Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.

lần này hắn nhất định cho rằng ta sẽ đổi ý đặt ‘nhỏ’, bố cố tình đấy…

“Oa! Ngươi đang bài bạc hả.” Ngoài cửa, Mặc Tinh trầm mặt bước vào, có vẻ như đang có ý định túm Đường Hoa lôi đi bằng bạo lực.

“Đừng làm rộn a…” Đường Hoa vội vàng tổ đội Mặc Tinh, rồi nói rõ sự tình vì sao ở đây.

“À, Đây là tâm lý chiến a!” Mặc Tinh nghe ra là Đường Hoa vì nhiệm vụ nên mới vào đây, chứ không phải vì nghiện bài bạc, nên cũng thư thả chút ít, nàng nói: “Cái này ta đã được học qua rồi. Tâm lý của nhà cái với con bạc khác nhau lớn lắm. Là một tên nhà cái lão luyện, thì tố chất tâm lý của hắn cực kỳ tốt đấy, càng huống chi ngươi lại đang thua nhiều hơn thắng. Trong tình trạng tâm tình của hắn thoải mái, mà tâm trạng của ngươi khẩn trương, thì nhà cái sẽ đặt bẫy ngươi. Với tình thế trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không đổ ‘lớn’ cho ngươi đâu, bởi vì ngươi vì khẩn trương, đã tiến vào dạng tư duy quán tính, nên cứ cho rằng nhà cái sẽ khẩn trương giống ngươi. Vậy nên ván này sẽ là… Nhỏ!”

“Nhỏ!” Đường Hoa đập tờ ngân phiếu xuống.

“Một ba ba, bảy điểm, nhỏ.”

* * * * * *

“Bởi vì ta xuất hiện phân tích ra được tâm lý của hắn, cho nên giờ hắn đã hơi hơi khẩn trương rồi. Lúc này hắn sẽ chú trọng một ván phân ra thắng bại, ít nhất thì cũng định sẽ thắng ta một ván để đánh bay sự tự tin của ta.” Mặc Tinh chân thành nói: “Ván trước được gọi là Đầu Thạch, ván này là Vấn Lộ, vậy nên ván này là… Nhỏ!”

“Hai ba bốn, chín điểm, nhỏ.”

* * * * * *

10 ván toàn thắng!

Đường Hoa kinh hãi cực kỳ, hô lên trong kênh đội ngũ: “Ngươi là yêu quái hả.” Theo hắn biết thì tâm lý học cao lắm cũng chỉ là phân tích tâm lý thôi, có lẽ sẽ chiếm được một chút cơ trên khi bài bạc, chứ nếu toàn thắng thì thiệt là có vẻ khoa trương lắm lắm.

Mặc Tinh cười cười thần bí, nói: “Thật ra… Ta nghe tiếng của súc sắc đấy, ba cái thứ tâm lý học linh tinh gì gì đó toàn là xạo hắn thôi. Ta sợ hắn dùng âm thanh giả lừa ta đấy mà.”

“Ngươi…”

“Bài bạc là phạm pháp, nhưng nói dối thì lại không.” Mặc Tinh đắc ý nói: “Từ nhỏ ta đã có luyện rồi, nghe tiếng xóc đĩa chẳng những có thể đề cao thính giác của ngươi, mà còn có thể giúp cho suy nghĩ của ngươi càng cẩn chận chặt chẽ hơn. Cha ta mới là lợi hại nè, ông ấy có thể nghe được cả tiếng bước chân người đi giữa mưa dông sấm chớp, và lại còn có thể phân tích được một ít tin tức của người đó thông qua tiếng bước chân nữa cơ.”

“Ngươi… Sao hôm nay lại hết ngốc rồi vậy?” Không những không còn ngốc nữa, mà ngược lại còn khá là giảo hoạt.

“Lẽ nào bấy lâu nay ngươi cho rằng ta rất ngốc à?” Mặc Tinh xạm mặt lại hỏi.

“Cái này…” Đường Hoa cẩn thận ngẫm lại một lượt những hành vi của Mặc Tinh từ hồi tân thủ thôn đến hiện giờ. Thật sự… Thì Mặc Tinh cũng chỉ có chút sai lầm mà thôi. Như chuyện rớt máy bay hồi lính mới chẳng hạn, cũng chỉ có thể chứng tỏ rằng nàng biết nhanh trí ứng biến, biết lợi dụng quy luật của võng du bình thường để tạo ra bi kịch mà thôi. Quả thật là không có bất cứ điều gì chứng tỏ rằng Mặc Tinh ngốc cả, chỉ có một vài chỗ nói lên rằng đôi lúc đầu óc Mặc Tinh có chút đơn giản mà thôi.

Đường Hoa còn chưa có giải thích, thì Mặc Tinh đã xông lên, hưng phấn nói: “Mau coi phần thưởng đi.”

“Một cái ngọc bội này… Oa.. là sách kỹ năng hai trong một a!” Đường Hoa hưng phấn lật sách ra đọc đọc, chưa đến năm giây thì mặt đã xám xịt lại, quay đầu hỏi nhà cái: “Anh bạn, ngươi chọc ta à?”

“Phần thưởng chính là cái đó đó, đã cố định rồi, ngươi thích thì giữ, không thì thôi.” Nhà cái chẳng hề mảy may để ý tới Đường Hoa đang sắp nổ bùng lên.

Mặc Tinh mon men qua hỏi: “Sao vậy? Có phải là kỹ năng rất cặn bã hay không?”

“Không… Không những không phải là cặn bã, mà còn khá là trâu bò cơ.” Đường Hoa hung ác liếc nhà cái, nói: “Sách kỹ năng này tên gọi là Càn Khôn Hợp Nhất, kỹ năng thứ nhất là Càn Khôn Nhất Độn, có thể dịch chuyển tức thời ở bất cứ thời điểm nào, không những không hề tiêu hao chút pháp lực nào, mà còn không có số lần sử dụng hạn chế nữa.”

“Oa…” Ánh mắt của Mặc Tinh toé ra ngọn lửa cực nóng.

“Đừng vội ‘Oa’… Mỗi dịch chuyển 10 mét thì phải tiêu hao 10 kim, trăm mét là trăm kim, vậy dịch chuyển một dặm là phải hết 500 kim.”

“…” Mặc Tinh lau một đợt mồ hôi lạnh trong lòng giùm cho Đường Hoa, ví dụ Kinh Thiên Động Địa quyền của mình đi, phạm vi bao trùm là một mẫu hai, đại khái là khoảng tám trăm mét vuông, vậy nếu như Đường Hoa mà ở trung ương của nó, thì muốn đào thoát là phải tiêu phí xấp xỉ 150 kim. 150 kim… Đừng có thấy mấy ngày nay Đường Hoa ra tay hào phóng, thiệt ra 150 đã là một con số mơ mà không thể đạt tới của rất nhiều người đấy.

“Cái thứ hai càng lợi hại hơn, Càn Khôn Nhất Trịch: Công kích đơn thể, vô luận là ma tôn hay là kim tiên, chỉ cần có đủ điều kiện thì không đếm xỉa gì đến phòng ngự, một hit là miễu sát.”

“Oa…” Mặc Tinh vừa hô lên được một nửa thì vội lấy tay bịt miệng lại, xong cẩn thận hỏi: “Có phải lại cần dùng tiền nữa hay không?”

“Phải… Chẳng hạn như hiện giờ lượng máu của ta là không đến ba ngàn, vậy thì xài 300 kim là có thể nện ta chết, bất quản là ta đang có pháp bảo phòng ngự hay k