Duck hunt
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322900

Bình chọn: 8.00/10/290 lượt.

tinh vang lên, báo hiệu đã hết giờ học. A, cuối cùng cũng thoát khỏi tiết học “tra tấn” rồi. Nó rất muốn nhảy cẫng lên thoải mái nhưng không thể để hành động này lọt vào mắt giáo viên được rồi =)). Mà khoan, có cái gì đó là lạ. Ây, biết rồi! Giờ ra chơi mà các học sinh không ai ra khỏi lớp mà còn cầm một quyển sách dày cộp đọc. Sao lạ vậy trời? o_0

– Lâm Ngọc Du, sách của em đâu?

– Dạ? – Mặt nó ngơ ra, chẳng hiểu cái mô tê gì.

– Điều thứ 116 nội quy của trường, mỗi giờ ra chơi, các học sinh đều phải có một cuốn tiểu thuyết dày trên 400 trang của các nhà văn nổi tiếng để đọc. Cuối năm viết bài báo cáo thu hoạch về nội dung, ý nghĩa của cuốn sách đó.

Lại gì nữa đây? Quy định gì kì quá vậy? Trường này còn có thể có quy định gì kì quặc hơn nữa không? Còn điều thứ 116 nữa chứ. Cái nội quy ấy có bao nhiêu điều vậy? Cứ đà này nó chết sớm với cái trường này mất. Hức.

– Dạ thưa cô, em không biết quy định này. Em là học sinh mới ạ.

– Em chưa đọc nội quy trường?

– Chưa ạ.

– Này!

Bà cô đi xuống đặt trước mặt nó một cuốn sách, chắc dày tầm hơn 100 trang, đề tên “Nội quy trường Thanh Phong”. Ách, nội quy nhiều dữ vậy sao. Lật trang cuối, đập vào mắt nó là con số 300. 300 điều nội quy, sao lắm dữ vậy?

– Em cầm quyển này về, đọc hết cho tôi. Tiểu thuyết thì em có thể xuống thư viện trường để lấy. Trang đầu cuốn nội quy có sơ đồ trường. Nếu em còn vi phạm lần nào nữa thì đừng trách tôi.

– Dạ…

Nó trả lời lí nhí, mắt vẫn không rời quyển sách đỏ chót trước mặt. Chắc chưa đến nỗi học thuộc hết cái chỗ này đấy chứ? Thật là biết cách tra tấn học sinh mà! Quả nhiên là ngôi trường nổi tiếng về việc trị các siêu quậy. Không có điểm nào là bình thường cả.

“Renggg..”

Oái, đã vào lớp rồi. 5 phút nhanh dữ. Giờ sau là gì vậy? Giờ nó mới nhớ ra một điều, nó còn chưa có thời khóa biểu (_ _”). Đừng nói lại là giờ của bà cô này nha. Chịu một tiết là đủ lắm rồi đó.

Bà giáo đứng dậy, xách chiếc cặp đen ra khỏi lớp. Nó thở phào. Thoát rồi! Ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống bàn, vừa nhắm mắt lại thì…

– Cả lớp đứng!

Tiếng bạn nữ lớp trưởng vang lên dõng dạc. Thật là bực mình nha. Hôm nay toàn bị quấy phá, chẳng ngủ được chút nào.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt, lập tức bao nhiêu bực bội trong nó tan biến. Thật có duyên. Kia chẳng phải là…

– Chào các em! – Ánh mắt thầy giáo trẻ lướt khắp lớp, dừng lại ở chỗ nó – Ồ, hôm nay chúng ta có bạn mới à?

– Dạ, thầy ơi, thầy hát một bài mừng bạn mới nha – Một nữ sinh hét lên.

– Đúng đấy thầy ơi, thầy hát đi.

– Thầy ơi hát đi mà.

– …

Gì đây? Sao vừa rồi lớp còn trật tự ngoan ngoãn, ngồi im phăng phắc, mà giờ thì… Híc, chẳng ngờ cái ông thầy gặp hồi sáng lại dạy đúng lớp nó.

– Ê hềm. Cả lớp trật tự để thầy nói nào.

Chưa đầy một giây, tất cả đã ngồi im lặng, ngoan ngoãn khoanh tay trên bàn, mắt chăm chú nhìn thầy.

Thầy giáo mỉm cười – nụ cười có sức sát thương cực lớn với các nữ sinh.

– Chào em. Vì em là học sinh mới, thầy sẽ giới thiệu về mình một chút. Thầy là Hạ Tử Minh, năm nay 22 tuổi, giáo viên dạy nhạc của 11A.

– Ơ…ơ…dạ…em …em chào thầy…

Nó nói hết sức ấp úng. Cũng chỉ tại ai kia, cười làm cái gì để ba hồn bảy vía của nó bay tuột lên mây =)). Có cười cũng đừng có kiểu “mặt trời tỏa nắng” thế chứ (ẹc =.=). Cứ thế thì đảm bảo chả mấy chốc, nó sẽ phải xuống phòng y té nằm vì chảy quá nhiều máu mũi mất ^o^.

– Em giới thiệu một chút về mình chứ?

Giọng nói dịu dàng cộng thêm cái nháy mắt tinh nghịch làm tim nó cứ phải gọi là đập 100 nhịp/1 phút =)). Ai, người đâu đẹp trai dữ nha. Kiểu này thì đánh cắp trái tim của bao nhiêu nàng rồi.

– Dạ…em là Lâm Ngọc Du, học sinh cũ của trường Lam Kiều ạ.

– Ồ, rất vui được biết em. Em hát một bài tặng các bạn mới chứ nhỉ?

– Ơ…dạ…

– Hát đi, đừng ngại. Nhiều học sinh mới vào lớp cũng hát rồi mà.

– Đúng đấy, hát đi bạn, không có gì phải lo đâu – Một cô bạn dễ thương bàn trên kéo áo nó. Nháy mắt tinh nghịch.

“Ực”

Nó nuốt nước bọt, cố nở một nụ cười đáng yêu, nhẹ nhàng cất giọng hát oanh vàng. Nói không ngoa đâu nha, giọng hát của nó có thể sánh ngang với mấy ca sĩ đình đám đấy. Nhưng có điều, nó chỉ có mỗi tài này thôi (_ _”).

“Từng ngày qua trong lòng em vẫn nhiều lúc mơ

Một giấc mơ luôn có anh trong vòng tay

Ngồi kề bên nhau cùng nhau ngắm sao lung linh

Thầm nguyện ước có nhau tọng đời.

Và rồi anh đi xa vòng tay của em

Tình yêu giờ đã vụt mất

Như cánh chim cuối trời không nói thêm một lời

Bỏ lại con tim xót xa từng ngày.

Từng giọt nước mắt đắng vẫn thấm ướt trên môi

Vì trong lòng em chỉ có riêng một mình anh thôi

Cũng không thể xóa hết nỗi buồn, cũng không thể xóa hết nỗi nhớ

Trong con tim em vụn vỡ.

Phải làm sao để quên đi hết những kí ức năm xưa

Dù em đã cố níu kéo bước anh trong mưa

Thôi đành ôm riêng mình em nỗi xót xa từ đây”

(Nỗi đau xót xa – Minh Vương)

– Oa, hay quá! – Một cô bạn kinh ngạc thốt lên.

“Bộp bộp bộp”

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên làm nó xấu hổ ,mặt đỏ chẳng khác gì quả gấc chín. Thầy Minh mỉm cười (lại cười. Thầy ơi em nói nghe nè, thầy làm ơn ngậm hàm răng trắng sáng như dùng P