
thao. Cũng tại nơi này, Mạnh Bảo đã gặp Thanh Linh nên lúc nào nó cũng gợi lại cho anh biết bao kỷ niệm. Anh lặng lẽ ngồi vào hàng ghế khán giả nhìn Mạnh Duy trò chuyện với đội võ ở dưới kia:
“Mặc dù địa điểm thi của chúng ta năm nay lại không được tổ chức ở đây, nhưng chúng ta hãy coi như hôm nay là một ngày thi đi. Ai mệt thì có thể nghỉ, còn ai không mệt thì tranh thủ tập thử luôn không mai đi về Đà Lạt thì mất cơ hội tập luyện ở cái sân đấu có một không hai này.”
Nghe thấy thế, cả đội võ hào hứng bước ra, chỉ có Mạnh Bảo phải ngồi vì anh đã quyết định rút khỏi đội thi võ. Phương Nhi vẫn là người dẫn đầu cả bọn.
“Phương Nhi dạy mọi người tập lại bài quyền cho thuộc, sau đó thì tập các bài đấu vật sau.”
“Vâng!” – Phương Nhi trở lại làm nữ vận động viên khoẻ mạnh, hùng dũng hét lớn – “Chuẩn bị! Động tác thứ nhất…”
Ai nấy im thin thít làm theo những gì cô dạy, hôm nay Phương Nhi có ăn gì đâu mà hét to thế nhỉ, buổi tối ai mà chẳng mệt rồi nhưng trông cô lại khoẻ hơn rất nhiều. Những cú đấm của cô cũng dứt khoát hơn, cú đá trông mạnh mẽ hơn, cũng may không phải là đấu tay đôi không thì mấy anh chàng ở đây bị cô ấy phát vào viện rồi.
“Hùng, để tay kiểu gì đấy?? Giơ hẳn tay lên không thì chặt luôn tay đi cho nhanh!!” – Cô bỗng quay ra quát.
“Ơ được rồi, tớ biết rồi, đừng nóng…”
“Cả Cường nữa, có muốn tôi bẻ chân ông ngay bây giờ không!?”
“Còn Dũng, bị teo xương hay sao mà ẻo lả thế kia! Thẳng người lên!”
“Kiên, đá mạnh lên, đá như ông thì chưa kịp đá khéo đã bị ột chưởng bay răng!”
“Thi với chẳng thố, dẹp hết đi bây giờ! Mấy ông không thể tập tành cho tốt hộ tôi tí được à!!??”
Phương Nhi liên tục trút giận lên các bạn làm Mạnh Duy cũng phải “sởn da gà” không thể đứng yên, bước vào tập cùng các anh chàng để cô đỡ trút nữa. Còn cô thì hét nhiều cũng thấy mệt cả người, nhưng bực dọc thì chẳng tiêu tan. Cô uống một cốc nước rồi đi thẳng khỏi cửa, ở lại đây lại thêm bực bội thế nên về ngủ cho xong! Ra ngoài đường, cô cảm thấy chóng mặt. Cả ngày nào thì đánh nhau với mấy gã võ sĩ bên Khánh Vinh, ăn uống cũng chưa, giờ lại còn tập với tành nên cô kiệt sức thật sự, người lảo đảo hẳn, gục xuống…
Đúng lúc đó, có đôi cánh tay vòng qua eo cô giữ cô lại. Cô dựa lưng vào người ai kia, ấm áp đến lạ…
“Bà chằn, đi đứng như say rượu thế hả?”
“Anh đi theo tôi làm gì? Tôi về khách sạn đi ngủ để mai quay về Đà Lạt, cần quái gì anh đi theo tôi.”
“Tôi không đi theo thì cô ngã lăn quay ra đường rồi đấy.” – Sao cái mặt Mạnh Bảo lúc buồn lúc vui lúc gian xảo muốn đấm thế?
“Đừng có giả vờ tốt! Bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi!”
“Muốn hẹn hò cùng tôi không?” – Mạnh Bảo chợt cười làm cô sững cả người.
***
Quán hải sản giờ đã 10h đêm mà vẫn nhiều khách vào ăn, mùi thức ăn thơm lừng với khói bay nghi ngút làm cho Phương Nhi muốn thèm. Trời tối hơi lạnh nên cái mùi nóng hổi kia “quyến rũ” kia thế không biết! Cái quán cũng sạch sẽ, lại gần biển nên tiện ngắm cảnh biển đêm đầy sao. Sau khi ổn định chỗ, Mạnh Bảo gọi:
“Bác ơi ột mì xào và một đĩa ghẹ!”
“Này anh ăn ghẹ à?”
“Cho cô đó!”
“Hả? Tôi ăn cái của ấy làm gì?”
“Vì cô như con ghẹ ấy, hai cái càng to đùng lúc nào cũng giơ lên chuẩn bị cắp người ta được.” – Mạnh Bảo châm chọc, ý anh ta bảo cô đanh đá đây mà. Đáng ghét thật, hoá ra “hẹn hò” với hắn là bị hắn dẫn vào cái quán ăn này làm trò cười đây.
Phương Nhi định giơ tay đấm cho Mạnh Bảo một quả thì ông chủ đã nhanh chóng bê ra một đĩa mì xào và ghẹ nóng hổi:
“Mì và ghẹ của hai cô cậu đây!”
“Nhanh thế bác, cô ấy chưa kịp “làm gì” cháu, hehe.” – Mạnh Bảo ngang nhiên nói trước gương mặt bừng bừng lửa giận của Phương Nhi.
“Thì chúng tôi cũng vừa chế biến xong ột khách hàng đặt sẵn mì và ghẹ nhưng họ vừa có việc đi nên mang cho hai người luôn. Ăn ngon nhé đôi bạn trẻ!” – Ông chủ nháy mắt phát rồi quay đi.
“Vâng cám ơn bác đã quan tâm tới bọn cháu!” – Mạnh Bảo còn cố ý nói vọng theo rồi quay ra thì… – “Hả? Cô…”
Phương Nhi đang ăn ngon lành đĩa mì xào.
“Ngồi đó “chém gió” cho lắm vào, tôi xin luôn đĩa mì nhé. Ngon dã man!”
“Cô…Cô được lắm!” – Mạnh Bảo tức nghẹn cổ mà chẳng làm gì được.
“Gặm hộ tôi con ghẹ đi, trông đỏ ngon thế kia mà! Tôi dân thường không dám ăn ghẹ đâu, nhường công tử đó ạ, chỉ dám xơi đĩa mì thôi.” – Phương Nhi vừa nói mà vừa phải cố để mình không sặc hết mì ra.
Mạnh Bảo đau hết cả lòng nhìn con ghẹ kia, anh dị ứng với cua ghẹ, nhưng đã trót gọi rồi chẳng lẽ lại bảo người ta là mình không ăn nữa. Phương Nhi thật quỷ quyệt mà, đúng là không làm gì được cô! Giờ anh tính sao với con ghẹ này đây?
Phương Nhi ăn cũng không nỡ lòng nữa khi thấy gương mặt tội nghiệp của Mạnh Bảo, cười:
“Cứ gọi thêm đĩa mì ra mà ăn, con ghẹ này tôi sẽ ăn luôn cho!”
“Khỏi cần!”
“22 tuổi mà như trẻ con, cũng biết dỗi cơ đấy! Được rồi mà, cứ gọi thêm cái gì anh thích, tôi sẽ trả tiền luôn.”
“Cô nhớ đấy nhé!” – Mạnh Bảo bỗng cười thay cho cái mặt bí xị làm Phương Nhi giật mình. – “Bác ơi, cho cháu thêm đĩa mì xào, thập cẩm tôm cá luôn nhé, nói chung là mì nào đắt nhất ấy!”
“OK có liền!”
Tiếng “OK” của ông chủ như ti