
rồi đấy.”
“Chị mà làm máy bay bà già của em chắc em cũng cưa đổ được chị Linh rồi, há há há!” – Minh Phú cười to.
“Cái thằng ranh này, để xem chị mà đủ sức chị ày vài quả!” – Nói thế nhưng trong lòng Phương Nhi chỉ muốn chết cười vì câu nói hài hước của Minh Phú.
“Dạ dạ bà chị cứ ngồi tĩnh dưỡng cho khỏe đi, khi nào bệnh tình khỏi thì em nguyện đưa mặt, mông hay cái gì khác cho chị oánh. Giờ ngồi đấy để em xem có gì chén được không em mang cho chị, nếu muốn vào nhà cứ gọi em nhé.” – Nói rồi Minh Phú chạy tót vào trong nhà.
Phương Nhi nhìn theo, nụ cười tắt dần. Liệu có lúc nào cô có thể “oánh” nổi Minh Phú nữa không? “Khi nào bệnh tình khỏi”, cậu nói thế thì là khi nào? Đến bao giờ Phương Nhi mới trở lại làm cô vận động viên khỏe mạnh của ngày trước…? Tại sao khi cuối cùng đã có được nụ cười của Mạnh Bảo, có được tình yêu của anh, thì cô lại phải đánh đổi bằng căn bệnh này, và cả sự trở về của Thanh Linh nữa…?
Cuộc sống là như thế sao? Chẳng yên bình được. Chẳng công bằng được. Phép màu nào để cô có thể tiếp tục cuộc sống bình yên, còn Mạnh Bảo – Thanh Linh vẫn hạnh phúc bên nhau như bao cặp đôi khác mà cô dường như chẳng-bao-giờ-biết-đến? Chao ôi, quá khứ đã đi, thì không thể nào trở lại…!
Đang suy nghĩ mông lung, bỗng Phương Nhi nghe có tiếng động trong bụi rậm.
“Ai đó?” – Cô quay ra.
Không có ai cả. Chẳng lẽ lại là tiếng gió? Không, cô chắc chắn là tiếng người.
Một linh cảm chẳng lành, không phải với cô, mà là với…
Đường phố đông đúc, gió vẫn thổi lạnh buốt. Cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng bên lề đường.
“Alo ai đấy?”
“Là tôi!”
“Cô Thanh Linh?”
“Ừ, tôi gọi nhờ điện thoại người khác. Các anh cùng đến đi…”
Vài phút sau, mấy chàng trai đã xuất hiện đến chỗ cô.
“Các anh mặc đồ bình thường à?”
“Tôi nghĩ là không nên để ai phát hiện chúng tôi là thám tử. Thanh Linh, sao trông cô trầy xước nhiều vậy? Cô bị thương à?”
“Ừm…” – Rồi Thanh Linh kể lại qua vụ việc ấy thám tử nghe.
“Sao lại có thể như vậy? Chúng tôi đã cực kỳ cẩn thận, vậy mà không qua mắt được bọn chúng sao?”
“Khánh Quang rất gian ngoa, không thể nào qua mắt hắn, cũng khó thể nào bắt tội hắn vì hắn lẩn trốn rất nhanh. Chứng cớ buộc tội thì chưa đủ bởi tên này còn rất tinh vi. Tuy nhiên, vụ việc đã xảy ra như thế này, tôi nghĩ là đã đến lúc chúng ta điều tra thực thụ rồi.”
“Vậy thì sẽ như thế này: chúng tôi cử nhiều thám tử cũng như các lực lượng cảnh sát để thám thính điều tra. Có nên chia nhóm không?”
“Tôi nghĩ là nên, một nhóm sẽ tới xem xét vụ nổ ở núi, còn một nhóm thì đến căn hộ của tên Khánh Quang coi chúng liệu còn ở đó không rồi sẽ tính tiếp. Tôi dẫn đường cho các anh!”
“Được! Chúng tôi sẽ hết lòng giúp cô. Để tôi gọi điện thêm người…” – Một thám tử nói.
“Này, có gì bảo nhóm lên núi hãy tìm bạn của tôi còn lạc nhé.”
“Ý cô muốn nói là anh Mạnh Bảo?”
“Ừ…ừm…anh ấy và những người khác.”
“OK, hãy yên tâm ở chúng tôi.”
Giao phó việc xong xuôi, Thanh Linh cùng một nhóm thám tử đi đến căn hộ của Khánh Quang. Xe cảnh sát cũng đi theo nhằm ứng phó cho việc những kẻ xã hội đen luôn đứng túc trực tại nơi này. Tuy nhiên, khi họ đến, căn hộ không còn ai cả. Bỏ trống như nhà hoang. Cửa cũng để mở toang, mọi thứ yên tĩnh rợn người. Thanh Linh chần chừ, biết đâu chúng lại trốn ở nơi đâu đó rồi mới nhảy ra tấn công? Nhiều cảnh sát ập vào bên trong, xuống tầng hầm, thám thính các căn phòng. Tuyệt nhiên không có một ai hết.
“Chúng tôi kiểm tra rồi, không có người cũng như không có những dấu hiệu cho thấy sắp bị tấn công. Các thiết bị vi tính, camera cũng không có gì đáng ngờ.”
“Rất có thể đây là một âm mưu, cứ cẩn thận thì hơn. Mấy anh, xuống tầng hầm với tôi.” – Thanh Linh bảo.
Cô cùng các thám tử đi xuống tầng hầm. Không còn bóng ai ở đây nữa. Im lìm. Lạnh lẽo. Cô nhìn lên cái hệ thống dây treo “kinh dị”, nó vẫn ở đó không có gì xảy ra. Đột nhiên, cô hướng nhìn về phía những căn phòng giam. Tên Khánh Quang đã nhốt mẹ cô và mẹ Phương Nhi ở trong đó. Cô bước vào căn phòng giam mẹ Phương Nhi – bà Ngân. Phòng giam vẫn thế, chưa hề được dọn dẹp lại, có nghĩa bọn chúng không có chuyện bỏ đi kiểu “xách vali đi mãi mãi”. Căn phòng này rất bừa bộn, nhiều thứ bị đạp đổ, chứng tỏ trong thời gian bị nhốt, bà Ngân đã chống cự và đạp đi đồ đạc ở nơi đây để tỏ thái độ. Những vệt máu khô còn vương lại ở một góc tường phòng giam, đã khá khó nhìn nhưng cô vẫn nhận ra. Cô chép miệng, bị giam ở đây sung sướng gì đâu, khác quái gì hành hình, tội bà Ngân! Bà Ngân còn thế, vậy mẹ cô điên loạn thì sẽ ra sao với cái chốn tù đày này chứ? Bước chân vô thức đưa cô sang phòng mẹ mình. Đột nhiên thám tử lên tiếng:
“Thanh Linh, có chắc phòng bên này là phòng giam bà Thanh Thảo?”
“Chắc, tôi đã chúng lôi mẹ tôi từ phòng này ra để treo lên.”
“Phòng giam mẹ của cô, sao trông nhìn sạch sẽ gọn gàng quá vậy?” – Thám tử chỉ quanh. – “Cô nhìn đi, phòng giam bà Ngân thì bừa bộn, máu me còn có, phòng giam một người đã điên loạn như bà Thanh Thảo sao có thể sạch sẽ, ngăn nắp như chưa có một ai đặt chân vào như thế này?”
“Ý các anh là…” – Thanh Linh ngờ ngợ.
“Cô có nghĩ…