
uay lại:
“Xin lỗi, anh không muốn trách anh trai em trước mặt em. Anh không có ác ý gì với em đâu.”
“Tại sao vậy? Anh ghét anh trai em, vậy sao không ghét em luôn đi?”
“Vì em là một cô gái tốt. Hai năm về trước, khi anh suýt nữa thì chết ngạt vì bị lũ Khánh Vinh dìm nước, em đã ở bên anh chăm lo cho anh. Anh luôn cảm kích em. Em lại không bao giờ oán trách anh trai mình, luôn thấu hiểu anh ta, một người như em làm sao anh ghét được?”
Vân Trang thấy nghẹn đắng, suýt nữa bật ra câu nói: “Sao anh cứ phải tốt với em? Sao không ghét em luôn đi? Chính vì anh tốt với em nên em mới không quên đi anh được!” Nhưng chẳng hiểu sao, cô không can đảm để nói. Nếu là Phương Nhi thì thế nào cũng sẽ nói, còn cô không thể như Phương Nhi. Cô ước mình như Phương Nhi, dẫu là ích kỷ cũng dám nói lên tình yêu của bản thân. Còn cô, chỉ biết cay đắng mà nhìn Minh Thiên mãi nhìn về Thanh Linh – người con gái có trái tim sắt đá không bao giờ dành tình yêu ột ai ngoài anh trai cô.
Vân Trang cười chua chát:
“Nếu như chúng ta có một cái kết tốt đẹp, rằng anh Bảo sẽ yêu chị Nhi, còn chị Linh có thể quên anh Bảo và đến với anh Thiên, thì tuyệt vời biết bao nhỉ?”
“Vân Trang…” – Minh Thiên nhìn cô, ánh mắt trong veo của Vân Trang giờ buồn không kém Thanh Linh.
“Giá chị Linh quên được anh Bảo nhỉ? Anh Thiên tốt lắm mà, ít nhất là tốt với chị ấy.”
“Anh cũng sẽ tốt với em.”
“Hai cái “tốt” khác hẳn nhau.” – Vân Trang vẫn cười xót xa – “Nhưng chỉ cần anh không ghét em là được rồi. May mắn là anh đưa em xuống núi, chăm lo cho em, nếu không em đã chết trên núi thì không ai biết được.”
“Vậy em còn đau ở đâu không?”
Minh Thiên ngồi sát lại bên giường Vân Trang, đúng lúc đó cô nhào ra ôm lấy anh.
“Không đau, chỉ lạnh thôi…”
“Em…Lạnh thật à?”
“Sao thế? Anh ước người lao vào ôm anh không phải em mà là chị Linh đúng không?”
“À không!” – Minh Thiên ngập ngừng một chút, rồi cũng ôm lấy Vân Trang. Người cô rất lạnh.
Cô khẽ mỉm cười. Lặng thầm yêu một người, nhưng rồi được ôm người đó, còn điều gì vui bằng nữa? Một đêm nhiều lo lắng, mà cũng nhiều hạnh phúc. Mặc dù hạnh phúc chỉ là của một người, không phải người bên cạnh…
“Vẫn biết yêu là mơ đã biết thế sao ta còn mơ…?” (Vẫn biết thế – Hải Băng)
Sáng hôm sau. Trời quang mây tạnh. Vân Trang đã hồi phục kha khá. Cô ngồi dậy phụ giúp cô Lệ nấu ăn vì cô Lệ phải đưa con gái đi học. Minh Thiên cười nhìn cô:
“Trưa nay được ăn món của Vân Trang rồi, ngon điếc lưỡi.”
“Nịnh nọt! Tí ăn trưa rồi sẽ lên núi tìm mọi người, không có chậm trễ đâu.”
“Em chưa bình phục đâu đấy.”
“Nếu chưa bình phục, anh phải cõng em lên đó. Anh bị thương nhẹ nên giờ chắc khỏi rồi chứ gè.” – Cô cười lém lỉnh.
“Ai bảo thế? Cũng đau gần chết! Này em xem này, xước hết chân tay.”
“Ôi giời xước tí mà đau, cứ như giẫm phải gai mùng tơi không bằng haha!”
Đúng lúc đó có tiếng ai bên ngoài:
“Ai cười nghe như Vân Trang vậy?”
Vân Trang và Minh Thiên giật mình chạy ra, không tin vào mắt mình:
“Chị Linh!”
“Trang, không ngờ hai người ở dưới chân núi.” – Thanh Linh nói.
“Anh này là…À bác sĩ Vĩnh Sơn.” – Minh Thiên nhìn người bên cạnh Thanh Linh.
“Chị Linh, sao trông hai người luộm thuộm quá vậy? Mau vào nhà đi.”
Vào nhà, Vân Trang đánh bạo lấy tạm một bộ quần áo của cô Lệ đưa cho Thanh Linh. Có vẻ hơi già nhưng không sao, Thanh Linh vẫn mặc được. Dẫu sao với cô, quần áo bây giờ chẳng quan trọng.
“Chị Linh, anh Sơn, chỉ có hai người xuống núi thôi sao?”
“Ừ, chị trú mưa trên núi, hửng sáng tạnh mưa thì đi xuống luôn. Chị chưa thấy tung tích của ai cả.”
“Vậy phải làm thế nào? Tí nữa chúng ta lên núi đi tìm đi!”
“Em, Minh Thiên hãy đi tìm đi. Cả anh nữa, Vĩnh Sơn, nếu sức khỏe anh tốt rồi thì anh đi cùng họ cũng được. Còn nếu không anh tự bắt xe ôm hoặc taxi trở về thì cái đó là tùy anh.”
“Thanh Linh, vậy em đi đâu?” – Cả Minh Thiên và Vĩnh Sơn cùng đồng thanh hỏi.
“Tôi đi tìm người.”
“Tìm ai? Khánh Vinh, Khánh Quang ư? Hay là Thanh Chi?”
“Không, tôi tìm người khác! Giờ tôi đang rất vội, hẹn gặp mọi người sau.”
Thanh Linh đứng lên, đi nhanh ra ngoài cửa. Nhưng cô bỗng dừng lại, quay về phía Vân Trang:
“Nếu gặp Mạnh Bảo, nói với anh ấy là chị không sao. Chị chưa về thì đừng đi tìm chị.”
“Ơ chị Linh…”
“Nhớ đấy!” – Nói rồi Thanh Linh chạy đi rất nhanh.
Chương 44: QUÁ KHỨ ĐÃ ĐI – EM KHÔNG GIỮ ĐƯỢC ANH
“Phương Nhi, con tỉnh rồi!”
Cô mở mắt. Đầu cô đau như búa bổ, toàn thân mệt mỏi rã rời vừa trải qua một cơn mộng mị quá lâu. Cô cố mở mắt để nhìn mọi người. Mẹ cô – bà Ngân và Minh Phú đang túc trực ngay bên giường cùng gia đình bác nông dân, còn người đàn bà kia lại câm lặng ngồi ở một xó nhà.
“Sao tự dưng con lại ngất đi vậy? Mẹ sợ quá! Cả đêm không ngủ nổi.”
Nếu cô mà đang tức giận, chắc chắn cô sẽ nói ngay là do Thanh Thảo giả điên. Nhưng trong lúc này mà làm to chuyện thì thật đau đầu, cô im lặng không đáp lời mẹ, mệt mỏi quay đi.
“Phương Nhi à, con không khỏe ở đâu sao? Trông con xanh xao quá, tái nhợt đi rồi.”
“Bác không biết chị ấy…” – Minh Phú định nói.
“Phú!” – Phương Nhi gắt để cậu bé không nói nữa –