
đã lâu không gặp.” – Cô mỉm cười nhẹ.
“Ừm…” – Mạnh Bảo cố lấy bình tĩnh – “Không ngờ…em ở đây…”
“Ừ, bất ngờ quá. Anh và Phương Nhi ra sân trước đi, để em đi pha trà.”
“Không cần đâu! Chúng tôi đi luôn đây.” – Phương Nhi vội lên tiếng, cô cũng cảm thấy có gì đó gượng gạo.
“Khách mới đến, đi gì mà vội.” – Thanh Linh vẫn cười, nụ cười lạnh lùng đầy bí ẩn – “Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Mạnh Bảo và Phương Nhi đành phải ngồi lại chùa. Không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ trong lòng cả hai lại rối bời đến thế này. Phương Nhi thực sự vẫn không tin dù cô biết ngày gặp Thanh Linh là điều tất nhiên thôi. Chỉ là, quá trái ngược với việc “vừa gặp đã kêu la đau đớn” như Thanh Chi đóng giả, gặp lại Thanh Linh, cô không cảm thấy ở cô gái này có gì ác cảm như cô cảm thấy ở người em gái giả tạo kia. Thanh Linh lạnh lùng, có gì đó bí ẩn, nhưng cũng có sự thanh tao, nhã nhặn, dịu dàng. Có lẽ, Mạnh Bảo không hề yêu sai người.
Còn Mạnh Bảo, anh không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cảm xúc trong anh giờ là hỗn loạn. Anh cứ ngỡ một ngày anh gặp lại Thanh Linh, anh sẽ ôm lấy cô, sẽ không để cô tuột khỏi vòng tay anh lần nào nữa. Nhưng sao, gặp lại mà cứ như người xa lạ, anh và cô cứ như bị xa cách bởi một cái gì đó vô hình…
“Chị Nhi!” – Bé Bông lại từ đâu chạy đến.
“Ơ Bông, em đang trông mấy bé mà.”
“Em chạy lên xem chị thế nào thôi. Hihi, chị Linh có vẻ ít nói, nhưng chị ấy không khó tính đâu ạ, anh chị đừng bận tâm nhé.”
“Có bận tâm gì đâu mà.”
Mạnh Bảo lên tiếng:
“Nhóc, cho anh hỏi!”
“Dạ?”
“Thanh Linh…ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm rồi ạ!”
“Tại sao cô ấy lại ở đây?” – Mạnh Bảo hỏi tiếp.
“À, hai năm về trước, sư Hương Nhàn là ni sư của chùa này, tình cờ một lần ra ngoài, sư đã phát hiện ra chị Thanh Linh thương tích đầy mình đang nằm ngất tại…”
“Bông, không nói linh tinh!” – Giọng nói vang lên nghiêm nghị.
Ai nấy quay lại. Thanh Linh cầm khay trà nóng bước tới. Trông thấy ánh mắt tức giận của Thanh Linh, bé Bông nhận ra mình đã hơi nhiều chuyện quá, đành quay người chạy đi. Sân chùa giờ chỉ còn có ba người. Lặng im và dường như chẳng còn tiếng động nào ngoài tiếng gió, tiếng chim thỉnh thoảng hót.
“Ôi đổ mất rồi!” – Bỗng tiếng ni sư Hương Nhàn kêu lên.
“Sao thế sư?” – Thanh Linh giật mình quay lại.
“Cái lư hương đồng bị đổ, vào giúp sư với.”
Thanh Linh quay ra Mạnh Bảo:
“Anh giúp ni sư được không? Anh khỏe nên có thể nhấc cái lư dễ hơn.”
“Ừ được…” – Mạnh Bảo chạy ngay vào chỗ ni sư.
Và chỉ còn lại hai cô gái: Thanh Linh và Phương Nhi…
Chương 37: “NẾU EM ĐI MẤT LẦN NỮA, ANH CÓ TÌM EM KHÔNG?”
Mạnh Bảo vừa đi khuất, Thanh Linh quay lại nhìn Phương Nhi. Phương Nhi không hiểu sao mình không dám nhìn thẳng vào gương mặt cô gái ấy. Bất giác, Thanh Linh mỉm cười:
“Xin lỗi, Nhi thấy mình lạ lắm phải không?”
“Thanh Linh, cô…”
“Chúng ta bằng tuổi, xưng hô thân một chút không được sao?”
“Ừ cũng được.” – Phương Nhi vẫn thấy lạ lùng – “Hình như có việc gì muốn nói với mình phải không?”
“Nhi bị ung thư bạch cầu, phải không?” – Giọng Thanh Linh nhẹ như gió nhưng làm Phương Nhi đứng người một hồi.
“Sao Linh biết?”
“Mẹ của Nhi đang bị Khánh Vinh bắt cóc để Thanh Chi có thể đóng giả mình thành công, có đúng không?”
Phương Nhi lạnh cả gáy, đứng lên nhìn gương mặt Thanh Linh vẫn bình thản, lạnh lẽo như mặt hồ nước không một gợn sóng:
“Thanh Linh…Rốt cuộc cô là người hay là ma vậy!!?? Sao cái gì cô cũng biết!?”
Thấy Phương Nhi đã bắt đầu có vẻ tức giận, Thanh Linh không muốn làm khó cho cô nữa, đành nói:
“Mình đã đến xem cuộc thi võ mà Nhi tham gia.”
“Cái gì?” – Phương Nhi ngạc nhiên tột độ.
Thanh Linh mỉm cười nhớ lại ngày hôm đó:
“Giữa hàng ngàn khán giả như thế, làm sao Nhi nhận ra mình được, phải không? Nhưng mình thì nhận ra, bởi vì Nhi đi cùng anh ấy…”
Phương Nhi biết Thanh Linh nói đến ai.
“2 năm rồi, mà anh ấy vẫn thế. Vẫn luôn quan tâm và yêu thương người khác. Đặc biệt là anh ấy đối xử tốt với Nhi. Mình cũng nhìn thấy, Nhi dành cho anh ấy một tình cảm không hề nhỏ. Lúc đầu, mình thấy lạ, vì mình không biết Nhi là ai. Nhưng rồi khi thấy Nhi oai phong, hùng dũng lãnh đạo đội võ của mình, mình đã hiểu vì sao Nhi lại được anh ấy đối xử tốt đến vậy. Vì Nhi rất giỏi. Rất mạnh mẽ, không từ bỏ cái gì cả. Nhi đã chiến thắng Khánh Vinh. Mình đã nghe tất cả những gì Nhi nói với hắn sau khi đã hạ gục hắn.”
“Linh…nghe thấy hết à? Thực sự lúc đó, mình không hiểu mình nói cái gì nữa…”
Thanh Linh vẫn cứ cười, nhưng lần này nụ cười không bí ẩn, không cao ngạo lạnh lùng, mà là nụ cười chát đắng:
“Nhi yêu anh ấy rất nhiều, và dù cuộc thi thắng hay thua, Nhi vẫn phải vì anh ấy mà làm tất cả, đúng không Nhi?”
Phương Nhi nhìn Thanh Linh, sao nói câu đó mà cô ấy lại nghẹn ngào đến thế? Gương mặt kia vẫn lạnh như băng, chẳng muốn biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt thì cứ ngày càng buồn đi.
“Mình đã nhìn thấy anh ấy đỡ con dao cho Nhi. Và rồi hai người đi cùng nhau, hạnh phúc bên nhau. Hai người có lẽ đã vui thực sự.”
“Linh à, đừng hiểu lầm! Thật sự Mạnh Bảo rất nhớ Linh, yêu Linh thật lòng. Chỉ tại m