Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327041

Bình chọn: 8.5.00/10/704 lượt.

sến súa của chị ta chứ! Hai người đó cần nhau, và anh ấy vẫn sẽ ra đi vì anh ấy không muốn làm mày đau khổ. Mày nên cảm ơn vì anh ấy rất lo ày.”

“…”

“Tao sẽ bảo Khánh Vinh thả mẹ về với mày, và hãy buông tha cho anh ấy đi!”

Phương Nhi không nói gì nữa, quay người lặng lẽ bước đi. Bầu trời ngoài kia tối dần, có tiếng sấm nổ đùng đoàng báo hiệu lại sắp có cơn mưa lớn. Mạnh Bảo vẫn đứng bên bờ hồ, đôi mắt mong mỏi tìm kiếm điều gì xa xăm. Chợt nhận thấy có ai đang đi đến, anh quay lại. Phương Nhi, sao cô lại buồn thế kia?

“Phương Nhi, em vừa đi đâu vậy?”

“Anh vẫn ở đây à?”

“Ừ, anh muốn dạo mát chút.”

Phương Nhi đứng cạnh anh, ngẩng lên bầu trời:

“Trời sắp mưa đấy…”

“Ừ, em nên về nhanh kẻo ướt đó.”

“Ở đây ngắm mưa cùng anh cũng được chứ sao? Chỉ còn lần này thôi mà.”

“Em nói thế là sao?”

Mạnh Bảo kinh ngạc nhìn Phương Nhi. Cô vẫn cứ nhìn lên trời cao:

“Em muốn cảm ơn…và xin lỗi anh…Cảm ơn anh đã đến dạy võ cho lớp võ của em khi thầy giáo của tụi em có việc phải đi. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu một người, là vì người đó mà mạnh mẽ thêm, mà sống tốt thêm, để vượt qua khó khăn biến cố. Và xin lỗi anh, vì em đã yêu anh bằng cái tình yêu ích kỷ khiến anh bao lần khó xử. Nhưng cũng vì thế mà em biết, hoá ra anh vẫn nghĩ tới em, vẫn lo cho em. Như thế là đủ để em vui hơn rất nhiều.”

“Em…”

“Anh đi đi!” – Cô quay ra nhìn anh, mỉm cười – “Đừng lo nghĩ cho em nữa.”

“Phương Nhi, em để anh đi…?”

“Ừ! Em không trách anh đâu. Người ta có thể cho là anh thế này thế kia nhưng em hiểu anh mà. Anh đi đi thì em sẽ quên được anh, em sẽ lại là Phương Nhi của ngày nào, vô tư không phải lo nghĩ gì. Hãy là chính mình thì tốt hơn, phải không anh?”

“Ừm…Em nói đúng đó…Nhưng anh…”

“Do dự gì nữa, mai anh đi rồi hả? Thế mau về sắp xếp lại đồ đạc đi rồi còn đi. Nhanh kẻo mưa rồi!”

Từng giọt mưa rơi và rồi rơi mỗi lúc một nhanh thành cơn mưa lớn.

Trong cơn mưa ấy, có hai đôi tay buông rời nhau…

Gặp nhau chỉ một lần, để rồi lại chia xa một đời. Đắng cay nào đau hơn sự biệt li? Một tình yêu vừa mới chớm nở tuổi hai mươi, giờ lại để cơn mưa làm trôi đi tất cả.

Sẽ để anh ra đi…và rồi em hứa quên anh…Nhưng biết đến bao giờ thì mới quên được khi trái tim này cũng đã tạc hình bóng anh in hằn? Trái tim anh có người khác, trái tim em có anh, và em thì cô đơn lẻ loi ôm tình yêu về cho riêng mình.

Ngôi nhà trống vắng. Hoang tàn. Lạnh lẽo.

Mưa đêm rơi rả rích. Cô giúp việc Lệ ngày mai mới đến được. Cha của Phương Nhi vẫn đi làm đêm, và còn tiếp tục tra cứu xem vợ mình hiện đang ở đâu. Ngôi nhà này mọi khi đầm ấm đông vui là thế, nhưng giờ chỉ còn một mình cô. Mọi thứ vẫn bừa bộn, nhìn thật khó chịu. Người cô ướt sũng nước, mệt mỏi lê bước vào căn phòng mình. Cũng chẳng buồn bật đèn lên nữa, ngồi trong bóng tối cho đỡ phải nhìn thấy gì. Ánh sáng đèn điện ngoài đường lờ mờ chiếu vào phòng cô, cơn mưa ngoài kia vẫn rơi buốt lạnh tái tê. Người Phương Nhi ướt đầy nước nên càng thêm lạnh, cô run rẩy, tím tái cả người lại. Sao mọi thứ lại tuyệt vọng đến thế này?

Tình yêu…Gia đình…Những mối thù hận…Tất cả cứ quay vào với nhau tạo thành cái vòng xoáy mãi không thể nào thoát ra nổi, nó cứ xoay vòng rồi xoáy mạnh vào tâm trí, khiến lòng người đã tan nát lại càng thêm nát tan! Có những thứ mà mãi chẳng bao giờ có đáp án, biết đến khi nào thì mới thoát khỏi đường cùng bế tắc?

Rồi ngày mai, lại biết đi đâu? Biết về đâu? Biết làm gì? Tương lai này sẽ ra sao? Sẽ có gì ở phía trước hay cứ mù mịt như thế?

Cô bỗng nấc lên một tiếng, máu lại trào ra khắp miệng. Cô không chạy vào nhà WC nổi nữa, cứ thế hộc máu ra khắp sàn nhà. Phải rồi! Còn bệnh tật nữa! Sao mà cuộc đời lắm những bi kịch thế này!? Cô đau đớn chỉ muốn hét lên, càng đau thì máu càng trào ra, như là máu trong cơ thể đang dần cạn kiệt đi vậy.

Mắt cô mờ đi…Cô nhìn thấy nơi nào đó rất xa…Mơ hồ…Mông lung…Vô định…Là nơi nào? Nơi nào giống như thế giới của cái chết…

Sáng hôm sau, rất nhiều người đến tiễn Mạnh Bảo. Anh, “Thanh Linh”, Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị mọi đồ đạc để rời Đà Lạt trở về nơi cũ. Các anh chàng đội võ của Phương Nhi cứ phải nói là mang đủ loại quà đến tặng anh, coi như là báo ơn “thầy”. Nhưng Mạnh Bảo chỉ ngạc nhiên là sao không thấy Phương Nhi.

“Chắc là cô ấy không đến đâu. Thôi anh mau đi đi, có gì chúng em sẽ nói lại với Nhi sau.”

“Ừ thôi anh đi vậy, ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé. Nói với Phương Nhi giùm anh.”

“Vâng anh đi nhé! Tụi em sẽ nhớ anh lắm đó!”

Có lẽ không còn gì phải vấn vương nữa, Mạnh Bảo quay lại định lên xe.

“Chờ đã! Khoan!!” – Có tiếng ai gọi.

Cả đoàn quay ra. Đó chẳng phải cô giúp việc của Phương Nhi sao? Cô hộc tốc chạy tới:

“Mạnh Bảo, xin anh, đừng đi được không?” – Cô thở không ra hơi – “Phương Nhi…chị ấy…”

“Phương Nhi? Phương Nhi làm sao!?” – Mạnh Bảo giật mình.

“Sáng lúc tôi đến thấy chị ấy ngất trong phòng, sàn nhà đầy máu. Hình như chị ấy nôn ra máu. Tôi phải đưa chị ấy vào viện cấp cứu rồi, ông chủ chúng tôi đi công tác nên không về được. Hiện tại chị ấy đang rất nguy kịch, chưa chết nhưng tính


Teya Salat