The Soda Pop
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326922

Bình chọn: 7.5.00/10/692 lượt.

biết tìm cô ta ở đâu!? Mà Thanh Linh thì…Buộc phải quay lại vậy! Anh sợ Thanh Linh làm sao thì chết, mặc dù giờ anh không muốn để ý đến cô.

Bệnh viện.

“Anh, đổ cháo ra cổ em rồi, nóng quá!”

“Anh xin lỗi!” – Mạnh Bảo vội lấy khăn lau cổ cho “Thanh Linh”.

“Anh làm sao thế? Hình như anh đang thẫn thờ cái gì đó, không để ý đến em.”

“À không có gì đâu, em ăn tiếp đi cho khỏe.”

“Nói dối! Anh đang nghĩ đến Phương Nhi hả?”

“Thanh Linh, sao tự dưng em lại đa nghi thế nhỉ? Anh nhớ em đâu có hay hỏi thế này?” – Mạnh Bảo bắt đầu khó chịu.

“Anh bảo em đa nghi sao? Anh đang bắt đầu chán em đó hả?”

Mạnh Bảo muốn điên mất, đang không biết Phương Nhi đi đâu mà “Thanh Linh” còn thế này. Thật là, chắc “Thanh Linh” vừa trở về nên tâm lý bất ổn, thôi đành phải dịu giọng vậy. Anh quàng tay ôm lấy “Thanh Linh”:

“Anh không chán em, chỉ là anh không muốn em nghi ngờ anh. Anh đã tìm kiếm em suốt hai năm qua, em phải hiểu vì luôn có em trong trái tim thì anh mới đi tìm như vậy chứ. Đừng giận anh nhé, anh đang lo vài chuyện thôi.”

“Anh đáng ghét lắm! Thôi thì tha cho anh một lần đấy!” – “Thanh Linh nũng nịu.

“Được rồi, thôi em ăn tiếp đi.”

“Ngồi trong viện thật là chán, em muốn đi ra ngoài cơ.”

“Ừm đằng nào trông em khá hơn rồi, em muốn đi đâu?”

“Em nghe nói cuộc thi võ sắp tổ chức ngay tại Đà Lạt, em muốn đi.”

“Em có nhìn thấy gì đâu mà!”

“Đến nghe xem ai được giải cũng được, chẳng phải Phương Nhi cũng thi sao? Em rất hy vọng cô ấy được giải đấy.”

“Em không giận Phương Nhi suýt đâm em à?”

“Không, em không hèn mọn thế đâu. Em sẵn sàng tha thứ cho cô ấy, và em muốn được nghe tên cô ấy được vinh danh vào giải võ thuật.”

“Em tốt quá, Thanh Linh! Vậy hôm đó chúng ta sẽ đi!” – Mạnh Bảo nói vậy nhưng thực sự rối bời vì không biết hôm đó Phương Nhi có đến thi hay không…

Chương 29: ĐẮNG LÒNG HAI CHỮ “ĐƠN PHƯƠNG”

“Úi chà nóng quá!”

Vân Trang xuýt xoa khi tắt bếp, nồi cháo tía tô thơm ngon nóng hổi làm cô nhìn mà phát thèm. Nhưng mà nồi cháo này không phải nấu cho cô nên đành chịu vậy, trời bắt đầu trở lạnh dần, có lẽ thu cũng đang vào những ngày cuối rồi, thời tiết thế này ăn cháo thì còn gì bằng nữa. Vân Trang đã vốn khéo tay, cháo của cô rất ngon nên lúc nào “Thanh Linh” cũng muốn cô làm ình ăn (Meo: sai vặt trá hình >.< ) chứ không muốn đầu bếp của khách sạn đoàn Mạnh Bảo đang ở làm cho ăn.

Cô rời khỏi bếp của khách sạn, mang cặp lồng qua phòng Mạnh Bảo. Lúc nào sáng ra anh cũng dậy rất sớm để đưa cháo cho “Thanh Linh” luôn, nhưng dạo này anh mệt hay sao mà bây giờ đã 7, 8 giờ sáng vẫn chưa thấy dậy. Vân Trang không nỡ đánh thức anh trai, thôi thì cũng nhân dịp này đi thăm Thanh Linh nên cô tự mình đi đến bệnh viện.

Trời mùa thu buổi sáng khá lạnh, những cơn gió thổi khiến lòng người man mác nỗi cô đơn…

“Vân Trang, trời lạnh rồi sao mặc phong phanh thế kia?” - Tiếng gọi quen thuộc ấy vang lên.

Cô quay lại, là anh...Anh đi về phía cô:

“Em cầm cái gì đấy? Đưa cháo cho Thanh Linh à?”

“Vâng.”

“Mạnh Bảo lại ngủ như con lợn chết rồi phải không? Thật là, sao lại để em đi thế này chứ? Đưa cặp lồng đây anh mang vào viện cho.”

“Không cần đâu, em đi cũng được mà.” - Vân Trang gắng từ chối.

“Em quay về đi, em đã mất công nấu cháo rồi.” - Minh Thiên vẫn mặc kệ lời từ chối đó, cầm lấy cái cặp lồng cháo trên tay Vân Trang và đi luôn.

Vân Trang nhìn theo bóng anh đi, đôi mắt đẹp lanh lợi của cô tự dưng buồn hẳn. Người ta nhìn vào có thể thấy Minh Thiên kiêu căng, ngạo mạn, toàn thích “kích đểu” người khác, nhưng thực tình anh rất tốt và luôn quan tâm tới người khác. Nhất là Vân Trang, vì cô đã chăm sóc anh trong thời gian anh suýt chết đuối cách đây hai năm trước, trong lúc anh đang day dứt vì Thanh Linh biến mất, cô đã trở thành người động viên anh nên anh lại càng đối xử tốt với cô, dù anh chẳng ưa gì anh trai cô. Chỉ là, sự quan tâm của anh dành cho Vân Trang chẳng khác gì quan tâm một người bạn…

“Anh vào viện cũng chỉ vì muốn thăm chị Thanh Linh phải không?” - Bỗng Vân Trang buột miệng.

“Hả?” - Minh Thiên quay lại - “Em nói thế là sao?”

“À không…Em chỉ hỏi thế thôi! Anh đi đi nhanh kẻo cháo nguội.”

Minh Thiên nhìn Vân Trang với ánh mắt khó hiểu nhưng nghe cô nói thế thì cũng đành vội vã chạy đi. Vân Trang chỉ biết đứng lặng, cô không đủ can đảm để nói cho anh hiểu…

“Em còn đứng đó làm gì?” - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Vân Trang giật mình quay lại. Là Phương Nhi! Cô đã đi đâu suốt mấy ngày nay, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây!? Vân Trang hơi lùi lại, Phương Nhi lúc này không phải Phương Nhi của lúc trước. Nhìn Phương Nhi lạnh băng, đôi mắt có chứa đựng nhiều giận dữ và buồn đau pha lẫn. Cô lại đang mặc bộ quần áo võ thuật quen thuộc nên ánh mắt lạnh lùng đó kết hợp bộ đồ võ làm cho ai nhìn Phương Nhi cũng phải rùng mình.

“Chị Nhi, chị đã đi đâu vậy?”

“Đừng nói với chị là em thích tên Thiên đó.”

“Làm gì có chứ! Chị sao vậy, trông chị lạ quá.”

“Đừng có đánh trống lảng! Em không dám nói ra cho hắn biết à?”

Vân Trang cúi mặt:

“Em có thể làm gì khi người ta yêu người khác sâu đậm đến như thế. Có lẽ nhìn