
ra mọi chuyện, anh xông tới nắm áo Minh Thiên:
“Mày lại nhờ nó đúng không?”
“Anh hiểu ý tôi đấy.”
“Tao nói ày biết, nể nó nên tao không đánh chết mày, chứ nếu mày còn làm phiền nó lần nữa tao sẽ không tha ày đâu!”
Phương Nhi đứng đó ngơ ngẩn chẳng hiểu gì cả, còn Mạnh Duy thì xua đi không khí căng thẳng bằng việc đưa ỗi người một quyển gì đó mỏng mỏng.
“Đọc đi trước khi tập, nhanh lên đấy!”
Nhờ sự điều khiển của Mạnh Duy, ba kẻ thù cũng phải trở thành đồng đội, cùng ngồi xuống đọc cái quyển đó. Đại loại là giới thiệu về võ Vovinam và lý thuyết về những bài tập (xin phép mọi người, tác giả chém bằng Wikipedia):
“Vovinam – Việt võ đạo là môn võ được võ sưNguyễn Lộc sáng lập vào năm 1936 nhưng lúc này hoạt động âm thầm, đến 1938 mới đem ra công khai đồng thời ông đề ra chủ thuyết “cách mạng tâm thân” để thúc đẩy môn sinh luôn luôn canh tân bản thân, và hướng thiện về thể chất lẫn tinh thần.
Về nội dung, Vovinam có hai phần: võ thuật Việt Nam (Việt Võ Thuật) và võ đạo Việt Nam (Việt Võ Ðạo)
Trong cái tên Vovinam – Việt Võ Đạo thì Vovinam là gốc rễ, cội
Chỏ (vì thế trong một số cuộc thi song đấu đối kháng Vovinam, môn sinh không được phép dùng chỏ, vì Vovinam dùng chỏ rất mạnh)Chém quét (chém một bên, dùng chân đá quét chân đối phương bên kia khiến đối phương ngã)Đòn chân kẹp cổ (dùng sức bật kết hợp hai chân kẹp cổ đối phương rồi quật xuống đất, kỹ thuật này nhanh và mạnh, kết hợp yếu tố bất ngờ khiến cho đối phương khó lòng chống đỡ)
Môn sinh Vovinam luôn tự thực hiện cuộc “cách mạng Tâm Thân” để phát triển toàn diện về tâm, trí và thể. Ngoài việc luyện tập đòn thế để thân thể cường tráng, dẻo dai và khỏe mạnh, môn sinh Vovinam còn trau dồi một tâm hồn thanh cao, hiến ích, tự tin, can đảm, cao thượng, bất khuất và tính nhân bản theo lời dạy của võ sư Nguyễn Lộc “sống ình, giúp ọi người khác sống, sống ọi người”.
Võ đạo của Vovinam còn được xem như một nhân cách sống hay một triết lý làm người.”
“Đọc xong chưa bắt đầu tập nào!” – Mạnh Duy nói.
“Xong lâu rồi bố!” – Mạnh Bảo có vẻ càu nhàu, sao trước khi học lại còn phải đọc lý thuyết thế này.
“Xong rồi chú ạ, đọc lý thuyết đúng là rất tốt.” – Phương Nhi vừa nói vừa liếc xéo Mạnh Bảo một cái, nhìn cái mặt khó chịu của anh mà cô thấy thích thú.
Phương Nhi cũng không hiểu sao cô lại đi học cái võ này nữa. Đọc thì cũng hay đó, nhưng làm sao mà thích bằng lúc cô được đọc lý thuyết về mấy môn võ đã quen thuộc với cô. Cô cũng chẳng nghĩ đây là một môn võ “siêu mạnh” đâu, nhưng cô vẫn cứ học mặc dù đi học là phải chạm trán với Mạnh Bảo cô chẳng ưa gì. Học để làm gì chứ? Để chiến thắng Khánh Vinh? Cô quen gì Khánh Vinh mà thắng với chả thua? Có lẽ là do cô muốn học được nhiều môn võ mới lạ, cô thích võ, không hiểu vì sao lại thích đến thế nữa…
Có những người bạn của cô, hoặc là chẳng cần bạn, người ngoài cũng nói học võ thì chỉ đấm đá chứ có gì hay. Nhất là con gái thì càng không dám học, vì họ nói họ ngại, dễ bị người khác cười chê nhưng Phương Nhi thấy đáng ngại đâu chứ! Học võ đâu phải là để đấm đá, bạo lực mà là để bảo vệ mình, và bảo vệ người khác. Học võ khiến con người mạnh mẽ, kể cả là con trai hay con gái. Biết được vài miếng võ, chẳng phải vui hơn nhiều hay sao?
“Khởi động xong chưa, bắt đầu luôn nhé! Đọc lý thuyết có hiểu gì không đấy?”
“Hiểu chứ ạ! Chú bắt đầu đi!”
“Minh Thiên có thể ra kia ngồi một tí, chú sẽ dạy cháu các đòn tấn công, phản đòn sau. Còn hai đứa này mấy cái đó chúng nó đọc phát hiểu rồi, nên bắt đầu để chúng nó thử bài vật số 1 coi.”
Minh Thiên đi ra, còn Mạnh Bảo và Phương Nhi nhìn nhau như sát thủ. Phương Nhi cười hè hè: “Bài vật luôn cơ à?”, tức là vừa khởi động xong đã được vật nhau với tên này rồi. Gì chứ cô khoái cái vật nhau ra phết, cô từng vật được một tên “sumo” to béo chứ đừng có nói là Mạnh Bảo.
Minh Thiên đứng đó làm khán giả, ánh mắt anh nhìn hết sang Phương Nhi. Anh rất để ý đến cô gái này, không phải có ý gì khác mà chỉ vì cô là “mồi” để anh nhắm đến. Một cô gái xinh đẹp, cá tính, tốt bụng, rất giỏi võ khiến anh liên tưởng rất nhiều đến Thanh Linh…Ái da lại nghĩ lung tung! Anh quan sát Phương Nhi và Mạnh Bảo tập luyện cùng Mạnh Duy. Phải nói là Mạnh Duy dạy ai thì dạy chứ dạy hai người này thì chẳng cần phải nói nhiều. Mới vào mà cả hai đã biết thế nào là quờn trái bắt phải (tay phải giữ cổ tay, tay trái giữ lấy khuỷu tay), quờn phải bắt trái (ngược lại), cùng với những đòn đánh, phản, đưa chân đá, kẹp cổ, dùng tay chém,…Nhìn hoa cả mắt mà Mạnh Bảo và Phương Nhi chẳng ai chịu ai, cứ người này vật được người kia thì người kia lại trả đòn lại y thế. Haizz Minh Thiên có sai lầm khi vào đây học không nhỉ, anh cũng muốn đánh Khánh Vinh chứ bộ, dè gì vào ngắm người ta học võ chứ có được học đâu.
Tập xong thì Mạnh Bảo cũng đã thấm mệt, anh ngồi ra ghế, thở:
“Trò Nhi, mang nước lại đây nào!”
“Hả sao anh lại bảo tôi?” – Cô cũng thở hồng hộc.
“Yêu cầu, quên hả?”
Phương Nhi tức điên lên mất, cô cũng đang khát lè cổ đây. Lúc này mà còn sức thì cô vật Mạnh Bảo tiêu luôn rồi. Cô hậm hực lấy trong túi ra một hộp s