Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326425

Bình chọn: 10.00/10/642 lượt.

chia lìa không? Mạnh Bảo, mày hãy nhớ mày chỉ là một thằng ngu đần, mày giết chết tình yêu của con bé đó trong khi nó dành trọn trái tim ột mình mày. Đừng bao giờ nghĩ nó rời xa mày mà là chính mày rời xa nó thì đúng hơn!”

Mạnh Bảo nghiến chặt răng, Phương Nhi nhìn thấy thái độ đó là để kìm nén một nỗi đau.

“Giờ con bé đó ở đâu, đừng có hỏi tao! Nhưng tao chỉ muốn nói với mày, mày chẳng có tư cách gì được cầm cái nơ đó nữa. Cái nơ đó là kỷ vật tình yêu giữa mày với Thanh Linh, nhưng tao chẳng thấy mày xứng đáng với con bé đó đâu. Còn nếu như muốn lấy lại cái nơ đó thì hãy thử thắng tao trong cuộc thi võ đi, mà điều đó thì cái thằng yếu xìu như mày làm gì được chứ? Đừng có đánh tao lúc này, vì tao đang bị thương, mày đánh tao chỉ là để cố gắng biện minh cho tội lỗi mày gây ra thôi!”

“Mày câm đi!” – Mạnh Bảo rít lên nhưng không thể lao đến đấm vỡ mặt Khánh Vinh.

“Taxi!” – Khánh Vinh gọi xe – “Cái nơ đó tao chưa vứt đâu, vì thế chúng ta vẫn còn chiến đấu dài dài.

Chiếc xe đưa Khánh Vinh đi bỏ lại Mạnh Bảo một mình với biết bao ký ức trở về trong tâm trí.

—-

“Em hỏi Mạnh Bảo một câu nhé: có thật là Mạnh Bảo chỉ yêu mỗi em không?”

“Không mỗi em thì còn ai nữa, ma chắc?”

“Mạnh Bảo hay cặp kè nhiều cô gái vậy mà!”

“Cô nương biết đa nghi từ lúc nào thế?”

“Không phải, chỉ là em sợ sẽ không được ở bên anh như việc em không được ở bên cha mẹ em vậy…”

“Thanh Linh ngốc quá! Anh sẽ cùng em tìm lại cha mẹ, và tất cả chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Mạnh Bảo, anh không sợ ở bên em sẽ gặp nhiều khó khăn vất vả sao?”

“Có gì mà khó khăn vất vả, anh không sợ, chỉ cần cô nương lạnh lùng yêu anh là được rồi.”

“Em yêu anh thì chỉ sợ anh không tin thôi.”

“Ngốc! Anh luôn tin tưởng em nhất, nghe chưa?”

—-

Luôn tin tưởng? Đã nói thế mà cuối cùng lời nói chỉ mãi là lời nói theo gió bay, ký ức cứ hoài là ký ức, trái tim đau khổ thì cứ mãi mãi đau đớn như thế không gì có thể lành lại được. Mạnh Bảo không đứng vững được nữa, suýt ngã quỵ xuống đất thì cánh tay anh được bàn tay khác giữ lại không cho ngã:

“Lại buông xuôi rồi sao?”

“Phương Nhi…”

“Đứng lên đi đồ bùn đất! Có nhiều thứ quan trọng hơn là đau khổ vì tình yêu đấy.” – Phương Nhi nhìn Mạnh Bảo, cũng chẳng hiểu sao mình nói được như thế nữa.

Mạnh Bảo và Phương Nhi ra ngồi ở bờ hồ Xuân Hương. Gió thổi mạnh khiến mặt hồ dậy sóng. Phương Nhi lượm một cục đá ném thẳng xuống hồ “tõm” một cái:

“Chẳng có mặt nước nào là phẳng lặng, và cũng chẳng có tình yêu nào là yên bình đâu.”

“…” – Mạnh Bảo im lặng ngồi cạnh cô, không nói gì cả.

“Tôi nói thật là tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe có vẻ anh và Thanh Linh đã có một quãng thời gian đẹp, nhưng rồi hai người lại chia xa nhau và lỗi tại anh nhỉ?” – Phương Nhi vừa nói vừa ném tiếp mấy cục đá nữa xuống hồ “tõm tõm” nghe rất thích.

“…”

“Giờ tôi cũng hiểu được phần nào vì sao anh lại tức giận vậy khi mất cái nơ đó. Cũng là lỗi tại tôi đấy.” – Phương Nhi mỉm cười quay sang Mạnh Bảo – “Tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh coi như là để đền tội, được không?”

Mạnh Bảo quay lại nhìn Phương Nhi, nở nụ cười dịu dàng:

“Cô là một cô gái tốt đấy, Phương Nhi!”

“Quá khen, thế anh có yêu cầu gì không cứ nói?”

“Yêu cầu à? Tôi có một yêu cầu nhỏ thôi.”

“Nói đi!” – Phương Nhi vẫn cười tươi.

Giọng Mạnh Bảo vang lên nhẹ nhàng trong gió:

“Từ giờ tôi bảo gì nghe nấy là được!”

“Yêu cầu ngắn thế…” – Phương Nhi cười rồi nụ cười méo xệch luôn – “Hả? Cái gì? Anh nói gì nói lại tôi nghe!!??”

“Trò Nhi, đỡ thầy đứng dậy đi nào.” – Mạnh Bảo giơ tay ra.

“Hả? Anh…anh…”

“Thực hiện yêu cầu ngay và luôn!”

Phương Nhi biến dạng mặt thực sự. Chúa ơi, Phật ơi, Thánh Ala ơi, con đã làm gì nên tội mà con khổ thế này? Cô cứ tưởng cái tên kia đang đau khổ thì sẽ hiền lành lắm chứ, vậy mà hắn lợi dụng phút giây cô tốt bụng để ra cái yêu cầu biến thái này sao!!??

“Trò Nhi, hẹn mai gặp ở lớp võ trường Đ.L và lớp Vovinam, nhớ mang nước cho thầy uống đó!”

“@#$%^*&!~#@$*^!!!!”

Amen, đời Phương Nhi sao mà đau đớn thế này?

Chương 12: “ANH ĐỢI EM”

Thanh Linh trở về với tâm trạng khác hẳn mọi ngày. Bà cụ “vú nuôi” thấy bất ngờ vì khi cô về lúc tối thế này thì lúc nào cũng mệt mỏi, đi tắm và đi ngủ luôn nhưng hôm nay lại khác. Cô về còn hỏi thăm bà ăn cơm chưa, có cần cô giúp gì không, giọng nói của cô cho thấy cô vui vẻ chứ không lạnh lùng phớt lờ như ngày trước. Bà cụ còn nhận thấy gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng, trông nhìn cô đáng yêu khác hẳn nữ võ sĩ đến bà cũng phải sợ.

“Thanh Chi, em khoẻ hơn chưa vậy?” – Thanh Linh bước vào phòng Thanh Chi.

“Ngày tận thế hay sao mà trông chị có vẻ vui vậy?” – Thanh Chi khó chịu ra mặt.

“Chị vẫn thế mà! Em ngủ đi để giữ sức khoẻ nhé, muộn rồi đấy.”

Thanh Linh nói xong liền về phòng mình, cô cũng thấy Thanh Chi nói đúng thật. Có bao giờ cô vui vẻ thế này đâu chứ, lẽ nào chỉ vì bị “cưỡng hôn” tận hai lần nên cô ngơ ngẩn thế này sao? Cô đi tắm, nhưng tắm xong mà cô vẫn thấy vị ngọt của nụ hôn ấy hình như vẫn vương lại…

Tít tít. Có tin nhắn. Cô vội mở ra:

“Ngủ ngon nhé, mai anh đợi em!”

Tự dưng Thanh Linh cười. Cái tin


Teya Salat