
gia đình Thanh Linh ngày trước, nhưng giờ thì…” – Bà lão vừa rót nước vừa buồn rầu nói.
Đúng lúc đó Mạnh Bảo thấy trên chiếc bàn nhỏ, cạnh lọ hoa là một tấm ảnh. Anh tò mò cầm ảnh lên. Trong ảnh là một người đàn ông mặc bộ đồ võ thuật màu trắng, gương mặt điển trai với đôi mắt rất đẹp, sáng đầy mạnh mẽ, phong thái điềm tĩnh, một tay cầm chiếc cúp vàng “Giải nhất võ thuật năm…” còn tay kia bế một cô bé nhỏ nhưng vô cùng đáng yêu, xinh đẹp. Cô bé cười rất tươi còn người đàn ông thì cười dịu dàng, hiền hậu, đầu ông cúi xuống tựa vào đầu cô bé tạo thành một hình ảnh rất gần gũi ấm áp yêu thương.
“Đây là…”
“Cha của Thanh Linh và Thanh Chi đó, ông ấy là một vận động viên võ thuật vô cùng xuất sắc, đỉnh cao suốt một thời giống như vận động viên từng nổi tiếng về chạy đua tên là Mạnh Duy thì phải.” – Bà cụ không hề biết Mạnh Bảo và Mạnh Duy là cha con.
“Bức ảnh này ông ấy chụp với Thanh Linh ạ?”
“Ừ sao cậu nhận ra vậy? Thanh Linh và Thanh Chi gần như là hai giọt nước mà cậu nhận ra cũng tài thật.”
“Bởi vì đôi mắt của họ rất giống nhau, đều là hai đôi mắt đẹp, sáng và mạnh mẽ. Cháu thấy hơi lạ vì đôi mắt của Thanh Chi không được đẹp như thế này.”
“Thanh Chi giống mẹ nó hơn, còn Thanh Linh rất giống bố. Tính tình Thanh Chi khác hẳn Thanh Linh, đôi lúc nó hay cãi cọ với chị nhiều lắm, nó ương bướng, thậm chí ghen tỵ với chị mặc dù nó xinh đẹp đâu kém gì Thanh Linh. Chỉ là nó cảm thấy nó quá thiệt thòi khi bị bệnh…”
“Bị bệnh?”
“Thanh Chi ốm đau từ nhỏ vì nó sinh non. Và rồi ngày định mệnh hôm ấy…”
“Ngày nào ạ?”
“Cậu không nên biết đâu, tôi không thể nói cho người lạ! Chỉ biết giờ Thanh Linh học võ vì nhiều lý do lắm, nhưng một trong những lý do đó là bảo vệ Thanh Chi khỏi những kẻ xấu thích bắt nạt Chi. Càng ngày Thanh Linh càng giỏi võ là vì như thế đấy. Nó đã nhường hết mọi thứ cho Thanh Chi để bù đắp cho Thanh Linh một cuộc sống thật tốt. Quần áo đẹp, trang sức, phấn son, những thứ ngon của lạ, Thanh Linh dành hết cho Thanh Chi, cho nên con bé Chi mới xinh đẹp thế chứ nhan sắc của nó nếu không trang điểm thì cũng thường thường thôi. Còn Thanh Linh, nó tiếp tục cuộc sống thường, vẫn cứ học võ, nó tiếp tục lời hứa của mình với cha rằng sẽ trở thành một người con gái mạnh mẽ, không lùi bước và sẽ bảo vệ em gái bằng cả tính mạng nó cũng được. Trời phú cho nó xinh đẹp, thông minh, ham học hỏi, được nhiều kẻ săn đón, thầm thương trộm nhớ nhưng có lẽ chưa bao giờ nó coi đó là thứ nó thích.” – Bà cụ chậm rãi kể lại, giọng hơi nghẹn ngào.
“Thật là Thanh Linh như thế ạ?”
“Cái váy xanh nó mặc là một trong hai cái váy mà bố nó đã may riêng cho hai chị em, bảo rằng khi nào lớn cả hai sẽ mặc. Nó chỉ nâng niu, trân trọng thứ đó cùng với mấy bộ quần áo đồng phục võ, còn đâu nó toàn mặc quần áo cũ đó chứ. 18 năm rồi nó cứ sống như thế, sống vì em mình, sống vì niềm đam mê với võ thuật, chưa bao giờ nó biết yêu, mặc diện, trang điểm, đi chơi tung tẩy,…toàn là những điều mà Thanh Chi đều đã có.”
“Vậy sao…?”
“Xin lỗi cậu tôi nói hơi nhiều, cậu nếu không thấy hay cậu có thể coi như tôi chưa nói gì. Tại tôi ít khi được nói ra những điều này. Tôi không muốn người ta coi Thanh Linh là chảnh, kiêu ngạo, khinh người…”
“Không! Cháu không coi cô ấy là người như vậy đâu! Mặc dù lúc đầu cháu có không thích cô ấy lạnh lùng như vậy, nhưng giờ cháu hiểu…”
“Thanh Linh lạnh lùng như thế là có lý do đấy…Thôi tôi không nói nữa, tôi đi xem cái Chi thế nào, tự dưng nó lại ốm phải vào viện. Cậu có thể gọi điện cho Thanh Linh hay đợi tối quay lại được không?”
“Không sao đâu bà cứ đi đi ạ, cháu cũng đi luôn đây.”
Mạnh Bảo rời khỏi nhà Thanh Linh, nhưng những gì mà người “vú nuôi” của chị em Thanh Linh khiến anh không quên được. Đang đi tự dưng anh nhìn thấy bên bãi biển, cô gái ấy ngồi trên bờ cát trắng trải dài. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió chiều, đôi mắt cô hướng về chân trời xa xăm có những lớp sóng đang dâng cao khi chiều tối gió mỗi lúc giật mạnh.
“Cô nương, ngồi trên cát bẩn váy bây giờ!” – Anh bước đến chỗ cô.
“Anh lại đến đây làm gì?”
“Xem cái gì này!”
Anh giơ tấm ảnh đang cầm trên tay ra. Thanh Linh giật mình vội cướp lại tấm ảnh:
“Anh ăn trộm nhà tôi đó à?”
“Ừ thì lúc bà cụ không để ý tôi lấy về định xem nhưng thôi trả cô đó.”
“Tôi đã nói tôi không muốn đùa với anh đâu đấy!” – Cô tức giận giữ chặt tấm ảnh.
Anh mỉm cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ngắm biển với những cơn sóng đang trào.
“Cô yêu ông ấy lắm phải không?”
“Sao?”
“Bố cô, tôi đoán ông ấy là người rất quan trọng với cô.”
“Ừ…” – Cô nhìn tấm ảnh, đôi mắt buồn rầu.
“Cô nhìn cái này đi!” – Mạnh Bảo co một chân lên. Chiếc quần ngố ngắn để lộ ra vết sẹo mờ trên chân anh.
“Vết sẹo này…”
“Đó là lần đầu tiên tập đi của tôi. Mẹ kể với tôi, bố đã để tôi ra xa rồi bảo tôi đi lại về phía bố. Ai cũng sợ vô cùng vì tôi đã đi được đâu nhưng bố tôi thì kiên quyết không cho ai bế tôi, bắt tôi phải đi ra chỗ bố bằng được. Tôi đã đi, và tôi ngã. Ngã rất đau. Tôi không nhớ được lúc đó vì tôi còn nhỏ quá nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy hình như đau thật đấy, vết