Teya Salat
Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 7.00/10/320 lượt.

ả: “Bên đại diện tố cáo cậu giở thói ngôi sao kênh kiệu, bảo cậu quay quảng cáo, cậu chạy đi đâu hả?”

Là giọng của chị Phân.

Anh nhìn An Dao, không dám lên tiếng.

Chị Phân tức giận nói: “Sếp bảo có thể cậu đang ở cùng An Dao, đúng không? Lăng Bách, bây giờ công việc với cậu là số một, đợi đến khi cậu thành ngôi sao lớn rồi thì mặc cậu yêu đương. Tối nay cậu phải về đây ngay cho tôi”

Anh nói: “Em xin lỗi.”

“Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi phải thấy hành động, mau về ngay.”

“Hôm nay em không về được.” Anh từ chối: “Tụi em khó khăn lắm mới gặp nhau, em phải ở bên cô ấy.” Anh cúp máy tắt điện thoại, giọng hơi cáu khỉnh: “Yêu thì liên gì đến công việc? Yêu rồi thì không làm việc được sao? Trước đây sếp bảo không ngăn cấm chúng ta yêu nhau.”

An Dao nhìn anh, không nói gì.

Là ngôi sao phải như thế, liên tục bận rộn, ngay cả thời gian nỉ ngơi cũng không có. Lăng Bách đứng dậy ra ngoài ban công, cô mệt mỏi nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài ban công sáng yếu ớt, trên phố lạnh lẽo không một tiếng động, ngay cả xe cộ cũng không có, chỉ có đâu đây tiếng côn trùng rỉ rả phá tan màn đêm tĩnh mịch. Anh khẽ thở dài, cố gắng điều hòa ngọn lửa đang râm ran cháy trong cơ thể. Lúc anh về phòng, cô đã nằm ngủ ngon lành. Dáng cô rất đẹp, tư thế ngủ cũng đẹp, anh cẩn thận tháo giày cao gót cho cô, cả hoa tai nữa, cuối cùng anh giúp cô gỡ tóc ra.

Anh nằm xuống, niêng người nhìn cô. Hơi thở cô đều đều, đôi lông mày giãn ra, bên khóe miệng vẫn còn vướng nụ cười. Anh đưa tay vuốt nhè nhẹ dọc gò má cô, giống như bao năm trước ngồi bên ban công, anh nhìn gương mặt cô rồi bắt đầu vẽ. Thực ra anh vẽ không đẹp, thậm chí ngay cả căn nhà vẽ cũng xiêu vẹo méo mó, nhưng đường nét trên mặt cô anh lại vẽ rất đẹp.

Anh nâng đầu cô gối lên cánh tay mình, ôm cả người cô vào lòng.

Chỉ đơn giản là ôm nhưng lại hạnh phúc tràn trề.

Lúc An Dao ngửi thấy mùi thơm và tỉnh dậy thì trời đã sáng từ bao giờ. Cô bật dậy, thấy Lăng Bách đang ngủ say liền gọi: “Mau dậy đi.”

Lăng Bách mơ màng tỉnh dậy, thấy cô chau mày lại anh vẫn không hiểu chuyện gì. An Dao xồng hồ trên tay anh, đã gần trưa đến nơi. Mùi thơm bay khắp phòng, cô nhón chân mở cửa, ne thấy tiếng dầu sôi lách tách dưới tầng một.

Lăng Bách đi đến bên cô, hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.”

“Nhưng…” Cô cảm thấy đau đầu: “Chúng ta ở cùng một phòng, anh bảo bố em phải nĩ sao? Mặc dù chúng ta thực sự không làm gì nhưng có thể bố sẽ hiểu nhầm.”

“Ừ.” Lăng Bách cũng cảm thấy xấu hổ: “Vậy làm thế nào? Hay là anh đi giải thích với ông?”

“Vâng, anh đi giải thích đi, em đi đánh răng rửa mặt.”

“Nhưng…” Lăng Bách dịu dàng ôm cô từ phía sau, chỉ muốn hai mươi tư giờ đều được ở bên cô: “Anh không muốn nhanh thế này, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa.” Hai tay anh đặt ngay dưới ngực cô, gương mặt cô đỏ bừng, giẫm lên chân anh, anh đau quá khẽ kêu lên: “Á”, cô quay lại trừng mắt: “Tay của anh.”

Gương mặt anh tỏ ra vô tội, giọng cố ý trầm xuống: “Tối qua đã sờ rồi…”

Cô đỏ mặt tía tai huých mạnh vào ngực anh.

Giọng anh hạ xuống thấp nữa: “Vì thế, bây giờ có chạm một chút cũng không là gì, cho dù bây giờ tay anh dịch chuyển lên trên cũng không có vấn đề gì to tát. Một hồi lạ hai hồi quen mà… ba hồi bốn hồi…” anh đỏ mặt không dám nói tiếp nữa.

Thấy bộ dạng anh như vậy cô đoán ngay có vấn đề, hỏi: “Ba hồi bốn hồi làm sao?”

Anh thật thà trả lời: “Trực tiếp lên giường luôn.”

Mặt cô đỏ bừng chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất, anh chàng này chắc chắn là cố ý! Anh đang trêu ẹo cô! Hiểm họa chết người! Sao cô lại không biết anh cũng có máu dê thế? “Lăng Bách!”

“Anh đây.” Anh ôm cô chặt hơn, má áp chặt vào mái tóc cô, không muốn buông tay. Ai biết được mấy hôm nữa mới được gặp nhau.

“Hóa ra anh xấu xa thế sao? Anh học ai thế? Cái tên khốn kiếp nào dạy anh thế?”

“Bí kíp tán gái.”

“Cuốn sách đó?” An Dao nhớ là trước đây anh có nhắc đến, mọi thứ anh làm đều là học theo “Bí kíp tán gái”, lúc đó cô còn tò mò đây là sách gì? Cô hằm hằm quay người lại, anh lập tức buông cô ra, lùi lại vài bước. Cô từng bước từng bước tiến lại gần anh, giọng tức tối hỏi: “Ai viết thế? Cuốn sách này ai viết? Sao lại dạy anh những thứ bậy bạ này? Em nhớ trước đây anh rất ngoan…”

Gặp nhau có mấy lần đã cưỡng hôn cô, thế cũng là ngoan?

Lăng Bách lùi về cạnh giường, không còn đường lùi nữa, anh đành phải thành thật khai báo: “Tác giả là Lăng Bách.”

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên, anh là… tác giả.

Lăng Bách tránh sang một bên, cười hì hì: “Anh mất mấy ngày viết riêng cho em đấy, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu bản thảo. An Dao, ai cũng biết các bước yêu là một là hai người quen nhau, hai là cầm tay, ba là hôn, bốn là lên giường. Anh là tuân thủ từng bước để làm đó, giữa chừng không hề phạm quy, càng không một bước lên trời… hôm qua sờ mó rồi, mấy hôm nữa là chúng ta có thể lên giường. Đây chính là một hồi lạ, hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên giường luôn.”

An Dao liếc thấy chiếc dép dưới đất liền vớ lấy ném anh. Anh niêng người né, chuồn xuống dưới nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Lồng ngực An Dao phập phồng, sao cô chưa bao giờ biết anh c