
nhiên hắn mở mắt, khiến nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, nháy mắt rút tay ra.
Dương Tuyền ngồi dậy, vui sướng nhìn chăm chú vào nữ tử trước mắt. Thanh Nữ mặc lục y ngượng ngùng đáng yêu, kiều mỵ động lòng người. Tâm của hắn giống như được rửa qua dương quang ấm áp.
Thời điểm hôn mê, hắn loáng thoáng thấy một nữ tử lục y cắt cổ tay chính mình, dùng máu của bản thân cứu hắn, dốc lòng giúp hắn lau đi vết máu trên trán. Hắn tưởng rằng mình đang nằm mơ, hóa ra đây không phải mộng mà là sự thật.
“Cô nương, là nàng đã cứu ta?”
Thanh Nữ bị hắn hỏi như vậy thì không biết làm thế nào, nàng chỉ phát hiện hắn, mà tựa hồ hắn đã cho rằng là nàng cứu hắn. Thừa nhận thì cảm thấy xấu hổ, lại không muốn phủ nhận, nên nàng đành phải cúi đầu không nói lời nào.
Dương Tuyền giãy dụa muốn xuống thuyền, nhưng hắn bị thương thật sự quá nặng, lúc ấy kiếm của Ma quân đâm vào từ sau lưng hắn, tạo ra một vết thương lớn như vậy. Nếu không có máu của Bích Cẩn chưa linh khí của Nhật Nguyệt Tinh giúp hắn chống đỡ, chỉ sợ hắn đã sớm không giữ được tính mạng. Mà hành động này của hắn ảnh hưởng đến vết thương trước ngực, nhất thời đau đớn len lỏi vào kinh mạch toàn thân, hắn cắn chặt răng, cuối cùng không chịu được mà ngất đi.
“Đế quân!” Thanh Nữ kêu một tiếng sợ hãi rồi xông lên phía trước.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực của Dương Tuyền đế quân, khiến bộ thanh y của hắn bị nhuộm thành màu đen. Thanh Nữ sợ hãi, trong lòng sốt ruột lại không thể làm được gì.
“Nhìn, phía trước có động tĩnh!” Xa xa truyền đến thanh âm của nói chuyện của nam nhân.
Thanh Nữ run lên, nhanh chóng niệm chú ẩn thân đi.
Hai binh lính từ xa chạy tới, trong đó một người phát hiện Dương Tuyền trên thuyền, hắn vui vẻ kêu to: “Mau tới đây, thật sự là đế quân, đế quân còn sống.”
“Đế quân, đế quân, ngài mau tỉnh.”
“Đế quân cố gắng kiên trì, thuộc hạ đưa ngài về thiên cung.”
Hai người đỡ Dương Tuyền đế quân, cưỡi mây bay đi. Thanh Nữ yên lặng ở một bên nhìn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đáp án không cần nói cũng biết, bọn họ chính là thiên binh trong tiên phủ của Dương Tuyền đế quân ra ngoài tìm hắn. Chỉ cần bọn họ đưa hắn về thiên cung thì tính mạng của hắn không lo lắng nữa.
Chỉ tiếc nàng vừa mới quen biết hắn, còn chưa nói được với hắn một câu. Thanh Nữ không khỏi cảm thấy buồn bã thương tâm.
Sau khi hắn tỉnh lại không biết có nhớ đến nàng không? Trong lòng hắn coi nàng là người cứu mình, điều này sao có thể làm nàng chịu nổi. Hằn là hắn còn không biết thân phận của nàng, có lẽ đây chỉ là duyên phận thoáng qua của bọn họ? Nàng có nên đi thiên cung tìm hắn không? Nhưng nàng phải lấy thân phận gì? Ân nhân cứu mạng?
Không không không, không được! Nếu có một ngày hắn người chân chính cứu hắn không phải nàng, hắn sẽ coi thường của nàng. Nàng là Giáng Sương tiên tử thánh khiết của Thanh Yêu sơn, sao nàng có thể làm chuyện ti tiện như vậy! Đúng, nàng tuyệt đối không thể chủ động đi tìm hắn! Sự kiện lớn nhỏ trên thiên giới rất nhiều, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ nhìn thấy nàng, sẽ nhận ra nàng!
Sau khi đấu tranh thật lâu, thanh nữ vuốt nhẹ tóc mây, nhẹ nhàng xoay người bay về hướng Thanh Yêu sơn.
Chuyện sau đó ai cũng không đoán trước được. Thanh Nữ không, Dương Tuyền đế quân không, Bích Cẩn càng không.
Thương thế của Dương Tuyền đế quân quá nặng, sau khi trở lại thiên cung tĩnh dương hơn một tháng mới hồi phục. Hắn quay về bờ biển tìm Thanh Nữ, không thu hoạch được gì.
Ngày đó hai vị thiên binh tìm được hắn đều nói không thấy nữ tử nào cả, có lẽ chỉ là một phàm nhân đi ngang qua. Dương Tuyền bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên trời một ngày băng một năm dưới phàm, nếu như nữ tử lục y kia thật sự là phàm nhân, e là đã sớm già đi, sao có thế nhớ đến hắn.
Từ trong mộng nhớ lại nữ tử lục y dùng chính máu của mình cứu hắn, dịu dàng lưu luyến, Dương Tuyền không nhịn được bóp cổ tay thở dài. Có lẽ, hắn với nàng thật sự là hữu duyên vô phận.
Dương Tuyền thường xuyên đem khăn lụa được buộc ở cổ tay hắn lúc đó ra xem. Lần đó tiên tì hầu hạ hắn muốn đem cái khăn này vứt đi, may mà hắn phát hiện kịp thời, nên ngăn cản. Hắn tinh tế vuốt ve mỗi một chữ được thêu trên khăn: thanh đàm bích ba tỏa lâm lang, y tán hà tạ cận thu hương. Đãi đáo nhị hàn linh lạc thì, phong vũ bất kì thanh sương hàng.
Đây là liên hệ duy nhất của nàng với hắn.
Trận chiến Thiên – Ma kia kết cục thật thảm thiết. Tuyên Ly nghịch thiên, phải chịu cực hình ngũ lôi oanh đỉnh, Hi Di tiên tử Vị Hi trông coi Vô Ưu tuyền không làm đúng bổn phận bị biếm hạ phàm trần luân hồi.
Bởi vì trong chiến tranh Bắc Hoang bị quần ma phá hoại nghiêm trọng, sau khi thương thế của Dương Tuyền đế quân hồi phục, Thiên đế phong hắn là Bắc Thiên thần quân, phái hắn đến Bắc Hoang tu sửa, đi lần này suốt hai nghìn năm.
Đương nhiên hắn không biết, mỗi lần Thiên giới thịnh yến Thanh Nữ đều tìm kiếm bóng hình hắn, chờ mong hắn có thể nhận ra nàng. Hắn lại càng không biết, ở Bồng Lai xa xôi, người chân chính cứu hắn là Bích Cẩn lại ngày đêm vướng bận, tương tư đứt ruột.
Thẳng đến hai nghìn năm sau Dương Tuyền đế quân được Thiê