Teya Salat
Say mê cả đời thì có làm sao

Say mê cả đời thì có làm sao

Tác giả: Vũ Bộ Lăng Loạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325840

Bình chọn: 9.00/10/584 lượt.

n hắn, Lý Uẩn Đình giống như là đoán được suy nghĩ của ta, khẽ gật đầu một cái.

Cười khổ, ai, ta đoán thật đúng là chính xác.

Dọc theo đường đi, hắn cũng không nói thế nào, mặc dù đã đến bờ đàm Cửu Long, ta vẫn không hiểu tại sao hắn phải giúp ta.

Mà ta lại nguyen ý lựa chọn tin tưởng hắn.

Vô luận lập trường hay thân phận hôm nay của chúng ta là gì.

Ta đều không muốn đi oán hận, đi nghi kỵ.

“ An An, biết bơi không?” Lý Uẩn Đình cởi long bào ra, một thân trường bào màu xanh mực, cột tóc bạch ngọc, tác phong nhanh nhẹn.

Nhưng cảm xúc không hiểu trong mắt hắn càng lúc càng khắc sâu, khiến người ta mê hoặc.

“ Ừ.” Lúc đi học xác thực đã từng họ bơi lội, chẳng qua kỹ thuật đúng là chưa nên hồn.

Làm theo động tác của hắn mà cởi giày và tất ra.

Lúc chân chạm tới cái đầm lạnh lẽo kia, rất muốn lùi bước.

Không phải là ta không muốn cứu Huyền nhi, chỉ là cái đầm sâu không thấy đáy như vậy, hành động giờ phút này chứng tỏ rằng không biết tự lượng sức.

Không nói gì, Lý Uẩn Đình yên lặng đi tới bên cạnh ta, dắt tay của ta.

Một dòng nước âm từ lòng bàn tay của hắn truyền đến.

Không nói gì, đưa mắt nhìn.

Nhìn thấy ý bảo tín nhiệm hắn, khiến t không hề lui bước nữa.

Hi vọng thật nhiều giờ phút này có thể dừng lại, trong mắt của ta chỉ có chàng, cũng như trong mắt của chàng chỉ có ta.

Theo bóng dáng của hắn mà đi vào trong đầm.

Nín thở.

Mở mắt.

Dười lòng nước, ta theo đuôi bóng dáng làm ta an tâm kia.

Hành động lúc này, có lẽ thật sự là rất ngốc.

Ái tình, không phải là làm cho người ta mất đi tất cả độc dược phòng bị sao?

Nhưng rốt cuộc khi nào có thể kết thúc cái hành trình đi dưới nước này đây.

Dần dần, cảm thấy hít thở không thông.

Trước mắt mơ hồ thấy một tia sáng.

Nín thở thật là khó chịu, ham muốn sống còn khiến ta bỏ qua tia sáng kia, liều mạng tiến về phía trước.

Chân lại bởi vì sự lạnh lẽo của đàm mà tê cứng, thân thể chợt mất đi thăng bằng.

Ừng ực ừng ực uống phải mấy ngụm nước, không thở được, không thở được, phổi khó chịu như muốn nổ tung, ta…..Sắp chết rồi ư?

Ý thức dần dần mơ hồ, cảm thấy có một cánh tay hữu lực ôm chặt ta, môi bị cái gì đó ấm áp phủ lên.

Trong đầu trống rỗng, ta tham lam thỏa thích hút dưỡng khí trong miêng của hắn. Giống như là cây cỏ cầu cứu mạng bấu víu thân thể của hắn, không chịu buống tay.

Lần nữa mở mắt ra, ta đã nằm ở trên giường đá.

Thấy căn phòng đều được đục từ đá.

Khí chất trang nghiêm, nhưng cũng lộ ra quỷ dị.

Giãy giụa xuống giường, y phục trên người đã khô một nửa rồi.

Lý Uẩn Đình đâu?

Nụ hôn trong nước đó, chỉ là vì cứu tính mạng của ta ư?

Lấy tay tự giễu sờ sờ đôi môi, làm gì còn dư âm ấm áp của hắn nữa, nhưng…..Đây chỉ là do một mình ta quyến luyến ư?

Bước chân nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài, thấy bên ngoài hành lang gáp khuc đan xen vào nhau, thật giống như một tòa cung điện đá dưới lòng nước.

Theo nguồn sáng từ từ di động bước chân, trước một thạch thất thì dừng bước.

Ánh nến bên trong đang sáng, đưalưng về phía ta mà quỳ trên mặt đất, chính là Lý Uẩn Đình.

Cố gắng không để cho mình phát ra bất kỳ một tiếng động gì, thân thể dính vào bên tường, nghiêng tai lắng nghe.

“ Sư phụ, đệ tử van người.”

“ Hazzz, không phải vi sư không muốn cứu, chỉ là trên đời này chỉ có một bụi Băng Phách Tuyết Liên, nếu cứu hắn, thì con sẽ làm sao đây?”

Chương 42: Bữa Tiệc Liên Hoan Đầu Năm Mới

Bóng dáng màu trắng sâu kín thở dài, trên giương mặt tuyệt mỹ của Huyền nhi chất chứa đầy sự bối rối, “Tại sao vậy chứ. . . . . .”

Thùng kem trống không, khay trà lộn xộn lung tung, biến thái Lý vắt hai chân ngồi ở trên ghế sa lon, hài lòng ợ một tiếng no nê, “Bởi vì ngươi ngốc chứ sao.”

“Tại sao Mộ Phi Hàm có thể, ngươi cũng có thể, mà ta lại không được chứ?” Huyền nhi cụp mi mắt, lông mi dầy đặc có chút run run.

Lại nói mỗ An kêu gọi mọi người không được ăn quịt, phải tự lực cánh sinh, thích ứng thế kỷ 21. Ít nhất ai cũng phải học được bản lĩnh nuôi gia đình, mà mắt thấy công trình đua xe của Mộ Phi Hàm cùng Internet của Lý Uẩn Đình cũng có chút hiệu quả. . . . . .

Chỉ là Huyền nhi tuyệt thế của chúng ta. . . . . . Kể từ lúc bức điên một người đầu bếp, làm hôn mê ba bà chủ cửa hàng ra, thì đã hoàn toàn đánh mất tin tưởng với con đường trở thành Thần bếp. . . . . .

“Lấy lon cola trong tủ lạnh, cám ơn.” Biến thái Lý yên tâm thoải mái nhận lấy đồ uống mà Huyền nhi đem tới, “Ta nói này, ngươi vẫn cứ thích nấu ăn như thế à?”

“Ừ, An An nhà chúng ta thích ăn nhất mà.” Bờ môi Huyền nhi nở nụ cười yếu ớt như có như không, xuân ý dạt dào.

“Ta nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta phải đoàn kết, đoàn kết vào!” Mộ Phi Hàm mở cửa đi vào, đổi lại dép, vẻ mặt chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu lên với Huyền, “Hừ, càng đối tốt với nữ nhân kia, nàng lại càng không biết cách quý trọng!”

“Hả? Vậy lần sau ngươi cứ nói như thế với nàng là được rồi.” Biến thái họ Lý thuận thế đổ thêm dầu vào lửa.

“Các ngươi đừng quên, lúc mới tới nàng đã nói như thế nào với chúng ta, còn làm chúng ta phải hy sinh nam sắc, giúp nàng kiếm tiền, các ngươi có hiểu nhân quyền không hả? C