Insane
Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Tác giả: Hề Nhạc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326533

Bình chọn: 8.00/10/653 lượt.

i những kỉ niệm ngày xưa trong cô, khi vừa kết hôn, Tiếu Dương cũng từng đưa cô đến siêu thị, nhưng mỗi lần đi đều để cô vào cửa hàng chọn lựa, anh ở ngoài cửa chờ.

Sau đó cô đã hỏi anh, nếu đã đến đây rồi sao không vào đi.

Anh nói anh không thích cái cảm giác đi vào siêu thị mua cái này cái nọ rất phiền phức, không đến bắt đắc dĩ anh sẽ không vào siêu thị.

Nhưng bây giờ anh đã đến thời điểm bất đắc dĩ.

Cửa kính xe có tiếng gõ, Khương Hiểu Nhiên hạ cửa xe xuống.

“Chào cô, đây là lối đi bộ, không thể dừng xe”. Cảnh sát giao thông nhắc nhở lịch sự.

“À vâng, chờ một chút nữa”.

Cảnh giát giao thông lấy một phiếu phạt đưa cho cô, “Cô đã vi phạm luật giao thông, bị phạt tiền”.

Khương Hiểu Nhiên nhận vé phạt, trợn mắt thấy, má ơi, là hai trăm tệ.

Chờ khi Tiếu Dương lên xe, Khương Hiểu Nhiên đưa cho anh.

“Cái gì vậy”. Anh liếc qua, cầm tờ phiếu phạt.

“Có một ít phút đã mất toi hai trăm rồi”. Khương Hiểu Nhiên tức giận nói.

“Đau lòng à, vậy về sau em giúp anh quản tiền”.

“Tôi là gì của anh, câu này anh nên nói cho người khác ấy “.

Tiếu Dương không nói tiếp, sau đó đưa cho cô một chiếc hộp giày, còn có cả tất nữa.

Trong tay Khương Hiểu Nhiên nặng trịch, tựa như trong lòng cũng bị một tảng đá to đè ép.

Xe thong thả chạy, tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên: “Là ai gõ cửa trái tim tôi, là ai trêu trọc dây đàn kia, những kỉ niệm vui vẻ năm xưa, từ từ hiện lên trong tâm trí tôi…”.

Tiếu Dương chuyên chú lái xe, Khương Hiểu Nhiên vụng trộm nhìn anh.

Môi anh mím chặt, đường nét trên khuôn mặt sắc nét hiện rõ vẻ lạnh lùng.

Xe rẽ trái rồi rẽ phải, đi đến trường trung học Viễn Đông nổi tiếng của thành phố A.

Sau khi xuống xe, Khương Hiểu Nhiên không hiểu chuyện nhìn anh, Tiếu Dương chỉ vào biển bổn chữ Trung học Viễn Đông, nói, “Trường có lịch sử một trăm năm, nghe nói thành lập từ triều đại cuối cùng của nhà Thanh”.

“Anh học trung học ở đây?”.

“Đúng vậy, trước kia không phải em nói muốn đến thăm nơi anh đã học tập sao, vừa hay hôm nay đi qua đây”.

Hai người đi vào trong khuôn viên trường, trên cành cây vẫn còn phủ kín một tầng tuyết mỏng manh, có cành còn bị đóng băng trong suốt.

Khương Hiểu Nhiên vui vẻ chỉ vào viên đá trên cành nói: “Ngày tôi còn trẻ con, cứ đến mùa đông lại hy vọng có tuyết rơi, sau đó chờ khi trên cây phủ hết băng đá, liền hái đá xuống ăn, giống như được ăn kem ấy”.

Tiếu Dương chăm chú nhìn cô.

Mỗi lần hai người ở cùng nhau, không phải tranh cãi thì cũng là chiến tranh lạnh, dường như có bao nhiêu hình ảnh đã lâu không phát hiện thấy, mơ hồ là khi yêu nhau, cô vẫn thường lộ ra dáng vẻ rất trẻ con như thế này.

Anh sải bước đến cành cây, nhảy lên lấy xuống một viên đá.

Sau đó đến trước mặt cô, lắc lắc giống như khoe, “Có muốn tìm lại dư vị ngày xưa không?”.

Khương Hiểu Nhiên chìa tay tiếp nhận.

Tiếu Dương lại đưa vào miệng mình liếm liếm, “Ồ, đúng thật là có hương vị thơ ấu”.

Khương Hiểu Nhiên rút tay về, “Đã lớn rồi, thậm chí cũng có cả con cái rồi, tôi không muốn ăn cái này nữa”.

“Cứ ăn đi, ăn đi. Đừng từ chối thế, cũng không phải chưa từng ăn qua nước bọt của anh còn gì”.

Khương Hiểu Nhiên bước nhanh đến dưới cành cây, cũng nhảy lên, tự mình lấy một viên đá.

“Hừ, tôi tự lực cánh sinh”. Nói xong, cắn mạnh một phát.

“Em ăn nó thật à”. Tiếu Dương chạy đến chỗ cô.

“Anh cho là tôi nói chơi hả?”.

“Thời tiết rất lạnh, sợ không tốt cho dạ dày”.

Nghe được từ “dạ dày”, cô bỗng nhớ đến ba đang nằm viện, đột nhiên cô cảm thấy rùng mình, viên đá trên tay không khỏi rơi xuống.

Tiếu Dương thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, anh hỏi : “Bệnh ba em có phải rất nghiêm trọng hay không?”.

“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, ngày mai mổ, tỷ lệ thành công chỉ có 20%”.

“Viện phí thì sao, tiền có đủ không?”.

“Lại nói mà tức, cái người đàn bà kia còn định không trị bệnh. Cứ để bệnh ông ấy thế”.

Tay Tiếu Dương đặt lên vai cô, mắt nhìn thẳng cô, “Hiểu Hiểu, đừng một mình chịu đựng mọi chuyện, có gì hãy chia sẻ với anh, được không?”.

Hai chữ chia sẻ phút chốc đi vào lòng cô.

Từ sau khi chia tay, cô đều tự mình gánh chịu cuộc sống gian khổ. Nhiều đêm dài thấy cô quạnh, cô cũng từng nghĩ muốn có một bờ vai để mình có thể dựa vào.

Nhưng ý nghĩa vừa hiện lên trong đầu, đã bị cô gạt bỏ ngay.

Đã từng có một bờ vai để cô dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Giờ bờ vai ấy lại sẵn sàng tìm đến cô, nhưng liệu có đảm bảo có thể cho cô dựa vào nó mãi được không?.

Nếu nhất định mất đi, thì không bằng đừng bao giờ tồn tại.

Khương Hiểu Nhiên nghiêm túc trả lời, “Một người đã quen dựa vào chính mình thì không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác”.

Tiếu Dương thu tay, vẻ mặt trở nên đùa cợt, “Phụ nữ quá nghiêm túc sẽ nhanh già đi đấy. Lại nói, Dương cũng lớn như vậy rồi, tiền học khẳng định không ít, cứ coi như anh trả tiền học đại học trước. Sau này anh sẽ không cấp nữa”.

Nghĩ đến tiền ba phải trị bệnh hóa chất sau phẫu thuật, Khương Hiểu Nhiên lại thấy do dự.

“Em cũng không muốn Dương Dương mất đi ông ngoại đúng không?!”.

“Được, tôi nhận”. Nói xong, tâm tình cô cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Tốt lắm, vấn đề được