Teya Salat
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325411

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

iền bị sốt, đang có thai nên không dám uống thuốc lung tung chỉ có thể chịu đựng. Buổi tối anh cứ ôm cô vào lòng trong miệng cứ thao thao bất tuyệt không ngừng cả một đêm. Hôm sau may mà đỡ hơn nếu không không biết cô sẽ bị càu nhàu mấy ngày.

Lúc đó cô liền hoài nghi người đàn ông này có phải bình thường nhịn nói quá nhiều mà đến lúc đó như đổ cả lên đầu cô. Nhưng người đàn ông này thật tâm thương cô, ngoài miệng cô có vẻ bất mãn nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp giống như hai người có gần gũi nhau trong lúc ốm đau hoạn nạn. Hàn Dẫn Tố cảm thấy thật may mắn, trải qua nhiều mưa gió như vậy mà có thể nắm tay anh cùng nhau thì quả thật ông trời đã ưu ái cô quá nhiều rồi.

Phương Chấn Đông cho cô một mái nhà chính thức, mặc dù bên ngoài mưa gió mịt mù nhưng trong đó vĩnh viễn ấm áp.

Hàn Dẫn Tố mở máy, xe nhẹ nhàng chậm chạp rời đi.

“Đi chậm một chút, nhìn đường phía trước, chú ý vạch đường…..”

Phương Chấn Đông quả thật so với ông thầy dạy lái xe còn lắm mồm hơn. Cô đã có bằng lái xe mấy năm rồi nhưng đi xe quả thật không được mấy lần. Lúc Phương Chấn Đông nằm viện, lúc cần phải về nhà cô đều lấy xe anh thay vì đi bộ nên đã sớm thành thạo rồi. Anh thì thật là chuyện bé xé ra to, lên xe không ngừng chỉ huy cô làm cô thấy phiền chết đi được.

Đến chỗ đèn đỏ, Hàn Dẫn Tố quay sang nhìn anh chằm chằm:

“Phương Chấn Đông anh đang rất phiền đó biết không hả? Em đã lấy bằng lái mấy năm còn cần anh chỉ huy như anh chỉ huy lính của anh sao?”

Mắt Phương Chấn Đông lóe lên một cái, khóe môi nhếch lên:

“À! Thật là đã lấy bằng lái lâu rồi sao? Thế mấy ngày trước ai đụng phải hàng rào dải phân cách hả?”

Khuôn mặt cô đỏ lên, lắp bắp lầm bầm mấy câu, chuyện đó rõ là mất mặt thôi thì tạm thời xem như mất thính giác vậy. Phương Chấn Đông bật cười liếc cô một cái rồi nghiêm mặt:

“Tố Tố, sắp xếp chút thời gian sau khi anh xuất viện chúng ta về nhà em một chuyến đi!”

Hàn Dẫn Tố nhẹ nhàng cắn cắn môi, thật lâu mới gật đầu một cái, mặc dù cô lâu lắm không về nhà nhưng dù sao cha cũng là cha mình.

Sau ba tháng dưỡng thương cùng khôi phục chấn thương, Phương Chấn Đông mới được chính thức xuất viện. Lúc xuất viện thì thành phố B cũng sắp vào tháng mười rồi. Cả thành phố phồn hoa như dần nhuốm một máu sắc thu, trời dần xanh thẳm giống như tấm gương được lau sạch vậy.

Trước sân Phương gia có một cây Hải Đường cũng đã trĩu nặng trái chính trông rất đẹp mắt. Đây cũng chính là mùa thu hoạch và cũng chính là mùa Hàn Dẫn Tố thu hoạch hạnh phúc thuộc về chính mình.

Phòng ở của cô đã sớm trả lại mà cô và Phương Chấn Đông cũng đã nhất trí không muốn lãng phí tiền mua nhà, dù sao công việc của anh cũng sẽ có sự thay đổi lớn, năm nay hoặc sang năm anh sẽ không còn ở thành phố B nữa. Quân nhân là vậy, phục tùng là thiên chức nên hai người tất phải không thể cùng một chỗ mãi được.

Bà Phương cũng nói qua với Hàn Dẫn Tố mấy lần về vấn đề nhà cửa nhưng cô thoái thác. Những điều này không quan trọng, về sau anh đi theo Phương Chấn Đông, nơi có anh chính là nhà của cô, không cần phải câu nệ hình thức nhiều.

Vì vậy sau khi Phương Chấn Đông xuất viện hai người liền tạm thời tiến vào Phương gia, bà Phương càng thêm mừng rỡ, đối với con dâu này càng thêm vừa ý. Hiện nay có con dâu nào nguyện ý mà ở cùng mẹ chồng? Chắc chắn chỉ hận không thể cách xa tám trượng cả đời không dính dáng gì nhau mới được, hơn nữa trước đó bà còn phản đối hai người nên không nghĩ tới Hàn Dẫn Tố lại vui lòng về ở cùng.

Cũng chính bởi vì Hàn Dẫn Tố về ở chung nên bà Phương mới càng cảm thấy đứa con dâu này quả thật đáng để cho người ta quý trọng. Tuy miệng không nói ngọt được nhưng rất chịu khó, tay vừa cầm được bút vẽ mà vừa có thể nấu ăn không chê vào đâu được có đầy đủ vị. Dì giúp việc trong nhà cũng nói với bà mấy lần, con dâu như vậy giờ đốt đèn lồng lên cũng khó mà tìm.

Hơn nữa nói về trình độ nấu ăn, cha Chấn Đông càng ngày càng thích về nhà ăn cơm, dì giúp việc cũng phải theo học. Chỉ trong mấy ngày mà bà Phương càng hài lòng về Hàn Dẫn Tố, mẹ chồng con dâu chung đụng với nhau vô cùng hòa thuận. Bà cũng thúc giục hai vợ chồng son trở về Hàn gia một chuyến, dù sao tiệc cưới có tổ chức hay không thì lễ lạt thân gia Phương gia không thể thiếu. Cưới con gái nhà người ta rồi mà cha vợ còn chưa gặp chính thức gặp con rể thì còn ra thể thống gì. Bà liền chuẩn bị lễ vật phong phú để vào giữa tháng mười hai vợ chồng son về Miền Nam….

Ngồi ở thuyền ô bồng chèo quanh co dọc theo sông, hai bên bờ sông sắc thu đã ngả vàng yên tĩnh điềm nhiên như thể nơi đây là chốn đào nguyên nơi trần thế. Phương Chấn Đông ngồi nghiêm trang nhưng không khỏi thầm khen, trấn cổ Giang Nam, sông nước thanh tú có một vẻ đẹp trầm tĩnh mỹ lệ vô song thật giống cô vợ nhỏ của anh.

Hàn Dẫn Tố lại có không khỏi có chút hơi e sợ, nơi đây chính là nơi cô có tuổi thơ vui vẻ cũng nơi cô mang chán nản không cam lòng mà rời quê quán đi trên cơ bản là không thể bình thản được. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cha con thì xa cách như núi non trùng điệp, còn chuyện của mẹ và ân sư, rất nhiều chuyện cô đã