Insane
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326361

Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.

của anh không tự chủ nâng lên.

– Cái gì? – Cô không hiểu anh đang nói gì?

– Ở chung một chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ đúng không? – Trong lời nói của anh bất giác nhiều hơn một chút mùi dấm, nhưng Diệc Tâm Đồng lại không nghe được.

– Uh! – Cô có cảm thấy ở chung một chỗ với Phi Ưng rất vui vẻ không sao? Cô không nghĩ tới ba sẽ mời Phi Ưng cùng đi câu cá, tại sao anh phải hỏi như thế!

Trong lòng anh cực kỳ khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Đến biệt thự, Mạc Duy Dương không để ý chân cô bị thương, trực tiếp đẩy cô ngã trên ghế sa lon, cô đau đến cái miệng nhỏ nhắn phải rên khẽ.

– Mạc thiếu gia, anh đang tức giận sao? – Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, căng thẳng nhìn mặt anh.

Mạc Duy Dương lạnh lùng liếc cô, môi mỏng khẽ co lại.

-Thôi, em đi xử lý vết thương! – Cô đứng một chân lên, chuẩn bị đi lên lầu, lại bị anh lên tiếng ngăn lại.

– Diệc Tâm Đồng, có phải bây giờ em cảm thấy mình là đại tiểu thư, không cần anh nữa rồi! Hoặc có lẽ là, người em muốn lúc này là Phi Ưng, còn có cả người ba con người giá trị hàng tỷ kia!

Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn anh, trong mắt có mê man. Cô chưa bao giờ nghĩ như vậy, tại sao anh phải nói thế, là bởi vì anh cho rằng cô là hạng người như vậy sao?

– Mạc thiếu gia, em với anh cùng chung sống năm năm, em là hạng người gì chẳng lẽ không phải anh rõ ràng nhất?

– Mọi người sẽ thay đổi, nhớ lời anh nói không? Sau khi em trưởng thành, anh sẽ không can thiệp vào sự tự do của em nữa, cho nên bây giờ em có cơ hội rời khỏi bên cạnh ta. – Ánh mắt của anh cực kì lạnh nhạt nhìn thẳng cô.

Ngã về lại trên ghế sa lon, ngực của cô đau đớn một trận. Khuôn mặt nhỏ nhắn có nước mắt:

– Anh đang đuổi em đi thật sao? Là thế này sao?

Không phải anh muốn đuổi cô đi, mà là muốn nghe lời nói trong lòng cô. Anh muốn chính tai nghe cô nói, cô muốn ở lại bên cạnh anh, cô sẽ không rời khỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng không nói gì nhìn anh chằm chằm.

– Được rồi, đi bôi thuốc đi! – Anh phá vỡ yên lặng, mở miệng nói.

Diệc Tâm Đồng có loại cảm giác bị người khác ghét bỏ. Nếu muốn đuổi cô đi, lại đưa cô tới nơi này làm gì, nên cô đứng dậy nói với anh:

– Em muốn về nhà!

Sắc mặt anh thay đổi, mà cô nghiêng đầu không nhìn anh, khập khiểng đi về phía cửa.

Mạc Duy Dương cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, tiến lên bắt lấy cánh tay của cô quát:

– Cũng đã bị thương, trở về đâu? Nhà Phi Ưng sao?

– Đúng, tôi đích thực muốn đến chỗ Phi Ưng, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này! – Cô tức giận, bắt đầu nói bừa, nhưng những lời này vừa nói ra khỏi miệng, lập tức thể hiện có vài thứ không cách nào vãn hồi. Bởi vì sắc mặt của anh trở nên vô cùng âm u, cánh tay giữ tay của cô dần dần buông ra.

Cô quay đầu, kiên quyết không nhìn anh, sau đó đi cà nhắc tới cửa, cũng không quay đầu lại.

Cô không biết đi đâu, cho nên chỉ có thể trở về biệt thự của Vũ Thịnh Thiên, chỉ có nơi đó mới đúng là nhà của cô.

Vừa đến chỗ ở của Vũ Thịnh Thiên, vết thương trên chân cô đã dọa sợ Vũ Thịnh Thiên.

– Đồng Đồng, chân sao vậy? Phi Ưng đâu? Không phải ba bảo cậu ấy đi chung với con sao? Tên đó đi đâu rồi? – Vũ Thịnh Thiên có vẻ rất tức giận.

Diệc Tâm Đồng vội vàng giải thích:

– Không liên quan đến anh ấy, là tự con không cẩn thận té!

– Vậy còn lễ phục? Ba kêu con đến cửa hàng mua lễ phục mà? – Vũ Thịnh Thiên nhìn cô tay không mà về, nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn.

– Lễ phục đặt ở chỗ bạn rồi!

– Như vậy à! Vậy thì tốt, trước tiêc con đi xử lý vết thương! Tránh cho không thể xuất hiện trong bữa tiệc ngày mai!

– Bữa tiệc gì? – Cô kinh ngạc.

Mặc dù cô đã sớm đoán được mua lễ phục là vì tham gia tiệc, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, bữa tiệc ngày mai?

– Cái này con không cần phải quan tâm, trước hết con phải chăm sóc tốt cho chính mình! Đỡ cho ba lo lắng! – Vũ Thịnh Thiên dìu cô đi lên lầu, cũng phân phó người làm chuẩn bị hộp thuốc đưa tới phòng.

Diệc Tâm Đồng vừa đi, Mạc Duy Dương lập tức hối hận. Anh không nên bỏ mặc cô, anh nên đuổi theo, ngăn không cho cô bỏ đi, nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, bởi vì cô tức giận.

Tâm tình của anh phiền não ngồi trên ghế sa lon hút thuốc. Anh cho rằng hiện tại nên cho nhau một chút thời gian, để cả hai bình tĩnh lại.

Diệc Tâm Đồng ngồi trên giường để người làm giúp cô xử lý vết thương, cô mở điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn của Quan Hi.

– Đồng Đồng, tớ đã đến quán rượu, vừa rồi thật sự làm tớ sợ muốn chết! Người đàn ông đó thật hung dữ, may mà tớ chạy trốn nhanh không để bị anh ta bắt được, bằng không nhất định hiện tại không thấy được cậu!

– Hi, cám ơn cậu!

– Không cần khách khí như thế, ngày mai mời tớ ăn ba suất bít tết thịt bò là được!

– Được!

Diệc Tâm Đồng nhìn chân đã xử lí tốt, nói với người làm:

– Tốt rồi, cô đi nghỉ ngơi đi!

– Vâng, tiểu thư! – Người làm đóng hộp thuốc ra khỏi căn phòng, Diệc Tâm Đồng ngã ra giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ.

CHƯƠNG 94: KHÔNG GIAN KÍN ĐÁO (CẦN PHẢI XEM)

Mộ Dung Tuyết bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen, theo sát sau lưng Mạc Duy Dương, tiến lên níu cánh tay của anh lại, cố ý giả vờ như vợ chồng ân ái.

Một đám