Old school Swatch Watches
Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327515

Bình chọn: 7.00/10/751 lượt.

đây sao? Nhìn khung cảnh rấ giống nhau.

Thừa Tuyết bước sâu vào trong, ánh mắt nhìn hai bên, đầu cô đau như búa bổ, cứ như mỗi lần muốn nhớ ra thì có một một bức tường vô hình chặn ngang lại làm cô không thể nào tiếp tục nhớ nữa.

Khiêm Lạc… Khởi Lạc…

Sao cô lại suy nghĩ đến Khởi Lạc chứ? Cứ như cô cảm nhận thấy Nhậm Tử Phàm có liên quan đến người con trai Khiêm Lạc kia.

Khởi Lạc… Khiêm Lạc… Lạc… Khởi… Khởi, Lạc.

-Khởi, Lạc.

Là sao chứ? Tất cả đều mơ hồ khó nhớ.

“Khởi… Khởi… cõng em.”

“Cõng em… em muốn anh cõng em, Khởi.”

-Đầu mình…

Thừa Tuyết ôm đầu nhăn mặt ngồi xuống ghế đá đặt giữa hai cây phong. Đau đầu quá… sợi chỉ căng quá mức lại đứt ra, làm cô không thể nào biết được sự việc trước kia.

Bây giờ, cô không biết bản thân mình nên đi đâu để có thể nhớ lại những kỉ niệm trước kia, bản thân nên gặp ai hỏi ai để biết đucợ sự thật. Nhậm Tử Phàm, lời anh nói cô tin được nữa không? Trong khi anh muốn giấu cô mọi chuyện.

Cô nhìn tấm ảnh trong tay, ánh mắt nhìn chăm chăm người con trai trong tấm ảnh.

. . .

Tan sở, Huỳnh San đi xuống nhà xe lấy xe, đang đi giữa chừng thì đụng mặt Tố Quyên.

Tố Quyên là người ở phòng Hoa Lạc, cũng là người nói cho Huỳnh San biết lần này phòng bọn họ chuẩn bị ra phim mới do Thừa Tuyết viết.

-Chuyện này có phải cô có liên quan không?-Tố Quyên hỏi

-Cái gì chứ?-Huỳnh Gian giả vờ không hiểu

-Chuyện kịch bản bị Gia Cát biết, người trong phòng Hoa Lạc không thể nào làm như vậy được. Hôm đó cô hỏi tôi tên kịch bản lần này, còn hỏi có phải do Thừa Tuyết viết không. Cô còn kêu tôi kể qua nội dung nữa.-Tố Quyên khăng khăng nghi là Huỳnh San làm

-Sao cô lại nghi tôi được chứ? Tôi ở phòng marketing, lại cùng làm việc cho Khởi Lạc sao lại làm ra chuyện này.-Huỳnh San tức giận nói

-Nhưng mà…

-Vả lại tôi không thù không oán với Thừa Tuyết, làm sao tôi hại cô ta được.-Huỳnh San giọng dịu đi

Tố Quyên nói sao cũng là đồng nghiệp với Thừa Tuyết gần hai năm, tính tình Thừa Tuyết không phải Tố Quyên không hiểu, Thừa Tuyết không thể làm ra chuyện này được.

-Được rồi, chuyện này mà để người khác biết là tôi và cô đều bị nghỉ việc đó. Cô suy nghĩ đi, tôi không có lí do gì để hại Thừa Tuyết cả. Còn nếu cô nói cũng không sao, tôi không làm không sợ gì cả.

Huỳnh San đánh chiêu tâm lí.

Tố Quyên thấy Huỳnh San nói có lí nên cũng ừ gật đầu đồng ý không nói ra.

Huỳnh San khẽ nhếch môi sau đó lướt qua người Tố Quyên bước lên xe.

.

Nhậm Tử Phàm ngồi trên chiếc ghế sô pha nằm trong phòng V.I.P ở khu nhà hàng Victoria, Trình Ngụy ngồi đối diện, ngạo nghễ cầm ly rượu vang khẽ lắc, hai chân vắt chéo người dựa vào ghế.

Ánh mắt cả hai vô cùng sắc lạnh, giống như hai tảng băng chạm vào nhau gây mức sát thương rất lớn.

-Cảm ơn Nhị thiếu đã giúp người phụ nữ của tôi biết được sự việc.

Nhậm Tử Phàm ánh mắt sáng quắc lạnh lùng nhìn Trình Ngụy, chuyện này anh chỉ cần suy nghĩ năm giây là đoán ra chỉ có Trình Ngụy giở trò được.

-Không cần khách sáo, tôi cùng Tiểu Tam rất hợp nhau.-Trình Ngụy cười hời hợt không phủ nhận

-Hình như Nhị thiếu có sở thích thích người phụ nữ của người khác.-Nhậm Tử Phàm cười lạnh một tiếng

-Của người cũng chưa chắc là mãi mãi, Phàm thiếu nói xem có khi nào sau này Tiểu Tam lại đến tìm tôi không?-Trình Ngụy thích thú đặt ra câu hỏi mang tính khiêu khích

-Thì phải xem cô ấy có can đảm hay không?-Nhậm Tử Phàm nhún vai nhẹ, chẳng xem trọng ý khiêu khích đó

-Ồ, để xem nào… Phàm thiếu giết cô ấy, tôi có thể cứu cô ấy. Phàm thiếu cũng không phải là người nắm giữ sinh mạng kẻ khác hoàn toàn đâu.-Trình Ngụy đặt ly rượu trên tay xuống bàn, ánh mắt đầy cuồng ngạo

-Từ bao giờ Nhị thiếu có lòng độ lượng như vậy? Xem ra tôi phải học hỏi rồi.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng, không khí như đè nén hơi thở con người do hai người nam nhân này mang đến, không gian như ngưng đọng, hai đôi mắt sắc bén nhìn nhau giống như ngầm chiến đầu.

Thì lúc đó cánh cửa lớn mở toang ra, Mặc Hàng và Nin nhìn ra cửa, hai nam nhân ngồi trên ghế thôi không nhìn nhau nữa, chỉ khẽ nhếch môi dựa người vào ghế.

-Cảnh thiếu đến.

_Lạch cạch

Tiếng bánh xe lăn trên nền gạch vang lên âm thanh khe khẽ, một luồn hơi khí vô cùng bức bách tràn đến, giọng nam nhân không nóng không lạnh cất lên: “Nếu đến đây giành cho lão đại như các người đấu đá vậy thì cuộc gặp mặt hôm nay có thể dừng lại rồi.”

Lời nói mặc dù không hề lạnh lẽo sắc nhọn nhưng cũng thể hiện rõ ý ngông cuồng tự đại vô cùng lớn.

Chương 28: Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh ngồi trên xe lăn nhưng không giống như những người tàn tật khác cảm thấy anh đáng thương, khí thế lại hơn người, nét cuồng ngạo không thể phủ nhận.

Một nam nhân mặc vest đen đứng phía sau đẩy xe lăn đến chỗ hai người kia.

Mộ Dung Cảnh là một nhà tài phiệt trẻ, năm nay hai mươi sáu nhưng rất có danh tiếng trên thương trường, tài sản của Mộ Dung Cảnh nếu so với Nhậm Tử Phàm hay Trình Ngụy chỉ thua có một phần bởi vì Mộ Dung Cảnh không kinh doanh cả về thế giới ngầm.

Mộ Dung Cảnh tính tình rất cuồng ngạo, chẳng kiêng kị nể mặt ai, ba của Mộ Dung Cảnh là Mộ Dung Khải – cũng m