
ghĩ đến mình lại trở thành kẻ khả nghi thứ hai nhất thời không nói được gì.
-Chắc chắn là do cô đưa nội dung cho Gia Cát không thì đãng trí cho họ biết.-Kim Mễ lời nói sắc nhọn
-Không có… kịch bản là do tôi giữ luôn cất trong tủ. Tôi không hề đưa cho người ở Gia Cát.-Thừa Tuyết cắn cắn môi nói
-Ngoài cô ra thì ai có thể cho người bên Gia Cát biết kịch bản chứ? Tôi thấy một là cô ăn cắp của người ta, hai là cô đưa cho họ. Bây giờ người bên Mỹ Ảnh đòi kiện bắt chúng ta bồi thường, cô tưởng tiền bồi thường hợp đồng ít lắm sao?-Kim Mễ được thế lớn tiếng
-Cô…
Thừa Tuyết có lí cũng không cãi lại được.
-Đủ rồi. Tôi còn ngồi ở đây các người loạn gì chứ? Tô Thừa Tuyết, cô tạm thời nghỉ việc, đợi đến khi tìm ra là ai làm mới quay trở lại làm bình thường.-Nhậm Tử Phàm lạnh lùng quyết định
-Tôi không có làm, vì sao phải nghỉ chứ?-Thừa Tuyết bực tức
-Đây là quy định chung, cô không có quyền không đồng ý. Mặc Phong, chuyện này cậu đi điều tra xem, tất cả ra ngoài hết.-Nhậm Tử Phàm ngồi yên trên ghế nói
Hầu như tất cả mọi người đều đứng lên lần lượt đi ra khỏi phòng họp, Viên Hy định đi đến chỗ anh thì anh đã kêu một mình Thừa Tuyết ở lại, Viên Hy hơi mím môi, khuôn mặt tỏa sáng hài lòng lúc nãy bỗng xám xịt tức tối rời đi.
Thừa Tuyết đứng nhìn Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế, ánh mắt có bất mãn.
-Có chuyện gì vậy?-giọng cô đầy cáu gắt
-Em không làm thì lo gì chứ? Cứ xem như được tôi cho nghỉ phép đi.
Nhậm Tử Phàm biết Thừa Tuyết là loại người như thế nào, chắc chắn cô không thể làm chuyện này, là do có kẻ hại cô.
-Nhưng mà… nếu như không tìm ra chẳng phải tôi sẽ là kẻ mang tội với Khởi Lạc, kẻ bị mọi người chỉ trích sao?
Lời nói cô dịu đi hẳn.
-Em không tin vào năng lực của tôi hay sao? Nếu như tôi muốn, không gì có thể không tra ra.-Nhậm Tử Phàm nheo mắt nhìn cô
-Không phải, nhưng mà… anh tin tôi sao?-cô len lén nhìn anh hỏi
-Dựa vào những gì tôi biết về em, tôi tin em. Em không tin lời tôi sao?
Tin. Cô tin. Nhưng mà một người mất trí như cô, khi biết được ai lừa dối mình thì chẳng dám tin nữa. Bởi vì cô không biết lời của anh nói là thật hay giả.
-Lúc trước… tôi đối với anh như thế nào?-cô rũ mi mắt hỏi
-Vì sao em lại hỏi như vậy?
Cô vẫn là cúi đầu, hai tay nắm lại siết chặt không nói.
-Em đối với tôi rất tốt.
Anh nói xong thì đứng lên đi lại gần cô.
-Thật không?-cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt xanh lam sâu thẳm kia của anh
-Tôi gạt em làm gì chứ? Tôi cũng không có thói quen lấy lòng phụ nữ.
Môi anh hơi mân lên, ánh mắt chăm chú quan sát gương mặt cô.
-Nhưng mà… anh thường gạt phụ nữ. Đúng không?-môi cô mím lại, hai mắt to tròn nhìn anh
-Ai đã nói gì với em?-mày anh nhíu lại, hỏi cô
-Không ai cả.-cô lắc đầu
-Em còn muốn gạt tôi. Bây giờ em tự nói hay là tôi tự tra ra.-anh nghiêm lạnh hỏi
-Hôm qua… tôi vô tình đến… cảng biển.-cô ngày càng cúi thấp đầu, lí nhí nói
Chân mày anh nhăn lại, biết được hôm qua cô đã thấy gì. Giọng anh trầm đi: “Cho nên, em nghĩ tôi gạt em sao?”
-Phải.
Cô khẽ gật đầu, nhìn mũi giày của mình.
-Tất cả những gì tôi làm, đều có lí do của mình. Còn nữa, tôi sẽ không làm hại em.
-Nhưng mà anh buôn bán vũ khí, anh lại là lão đại của băng nhóm xã hội đen, tôi làm sao…-cô đang nói thì im bật, cắn môi nhìn anh
-Cho dù thế nào, tôi cũng không để ai làm hại em cả, Dẻ Dẻ.
Anh giơ tay lên vuốt tóc cô, không có ý là lừa gạt.
-Bây giờ tôi rất rối. Chuyện này đừng nói nữa.
Thừa Tuyết mệt mỏi nói, sau đó gạt tay anh ra rời đi.
Nhậm Tử Phàm nhìn bóng lưng Thừa Tuyết khuất sau cánh cửa, hai mắt híp lại, cũng không rõ là tâm trạng gì.
. . .
Thừa Tuyết bị tạm thời đuổi việc về Hàn Lâm sớm cũng không làm gì nên đi dạo một lát.
Cô lên taxi bảo bác tài chạy đến nơi nào có thể giúp con người ta giải khuây, bác tài suy ngẫm một lát thì chạy đến công viên Rosso.
Thừa Tuyết trả tiền cho bác tài, bước trên con đường lát gạch chống trơn thẳng tấp, cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Có phải lúc trước cô hay đến đây không? Chứ vì sao lại cảm thấy như rất thích nơi này, như là thường xuyên đến đây.
-Vòm Lá Phong?
Thừa Tuyết ngước nhìn tấm bảng hình cung để ba chữ “Vòm Lá Phong” sau đó nhìn vào bên trong. Hai bên đường đi là hàng cây phong đỏ nối dài nhau như vô tận, tán cây phủ rợp một màu lá chụm đầu vào nhau tạo ra một vòm cung rợp mát.
Lá phong đỏ…
“Em biết không? Mỗi con người chỉ có một trái tim, chỉ có một cuộc đời, ngoài hít thở để sống, làm lụng để tồn tại, ai cũng mong được sống là chính mình, được mỉm cười để xua tan muộn phiền. Được chạm tay vào cánh cửa yêu thương và hạnh phúc.”
Trong đầu xẹt qua một hình ảnh cùng một giọng nói của một nam nhân.
Vì sao mỗi lần cô nhớ lại gì đó đều liên quan đến người con trai này, cô cảm nhận được tình cảm của cô dành cho anh ta rất sâu đậm.
Tấm hình…
Thừa Tuyết nhớ đến tấm hình trong sấp ảnh mà Diệc Thuần đặt trên bàn mình, có một tấm ảnh.
Thừa Tuyết mở ba lô ra lục tìm bên trong.
Cô lấy ra tấm ảnh mình tìm được, là tấm ảnh mà cô chụp cùng người con trai tên Khiêm Lạc.
Zing Bl
Bọn họ cũng đứng dưới tán cây phong đỏ… là ở