
ìn trời xanh hiện ra khuôn mặt mà mình luôn nhớ đến. Là vì mình nhớ họ nên lúc nào cũng tưởng họ đang ở bên cạnh mình.
Có người mỗi sáng cùng cô đi dạo, mỗi trưa cùng cô ăn cơm, mỗi tối ngồi cạnh cô ngắm lá phong và sao trời.
Nhưng mà bây giờ biết tìm được ai như người ấy thay thế đây?????????
Nói trắng ra kẻ đau lòng nhất chưa hẳn là cô. Số mệnh một con người bị cô thay đổi trong một đêm. Đáng lẽ là cảnh sát vậy mà lại thành lão đại xã hội đen không thể bước ra ánh sáng.
Khởi… lúc đó anh hận em nhiều lắm đúng không? Em cũng hận bản thân mình nhiều lắm, Khởi.
Cô không cần anh kể cho mình nghe lúc anh bị rời khỏi quân ngũ bị mọi người chỉ trích còn có khoảng thời gian năm năm qua anh đã có cuộc sống như thế nào.
Khi ước mơ trở thành cảnh sát của mình sắp đạt được vậy mà lại trong nháy mắt bị hủy hoại, tâm trạng lúc đó mấy ai hiểu?
So với nỗi đau của cô khi mất Lạc thì làm sao bằng chứ.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh mới biết mình thật nhỏ bé.
Lúc Thừa Tuyết đến Khởi Lạc đã gần 7h, cô đeo thẻ nhân viên vào bước vô trong thang máy.
Đến phòng Hoa Lạc Thừa Tuyết đặt ba lô lên bàn ngồi xuống ghế.
-Thừa Tuyết, cậu đã viết kịch bản mới chưa?-chị Linh cùng phòng với cô hỏi
-Em đang hoàn thành, có gì sao chị?-Thừa Tuyết đáp
-Bọn chị nghĩ em nên đi tìm đối tác để quay phim, bởi vì bây giờ không như trước nữa rồi, chúng ta căn bản không thể một mình quay phim.-chị Ngân nói
-Hmm… để em tìm.-Thừa Tuyết suy nghĩ một lát thì đáp
Thừa Tuyết ngồi im một lát thì tay cầm con chuột di chuyển trên màn hình máy tính tìm kiếm.
. . .
Phòng marketing giờ này nhân viên đã có mặt đủ chỉ riêng Huỳnh San vẫn chưa đến.
Viên Hy hỏi qua thì mới biết Huỳnh San lúc nào cũng đến trễ, có người bảo Huỳnh San cho mình là phó phòng nên muốn đi làm giờ nào thì đi.
Khi Huỳnh San bước vào phòng marketing đã gần 7h30′, có người nói: “Phó phòng, trưởng phòng kêu cô vào gặp cô ấy.”
Huỳnh San liếc nhìn phòng trưởng phòng, đặt túi xách lên ghế của mình đi vào trong.
Đám người ngoài đây nhanh chóng chụm đầu lại bàn tán.
Huỳnh San đi vào phòng trưởng phòng thấy Viên Hy đang xem tài liệu thì đi đến trước bàn làm việc của Viên Hy hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Viên Hy đóng nắp viết lại, ngẩng đầu nhìn Huỳnh San, ánh mắt sắc bén.
-Cô là phó phòng vì sao lại đến trễ hơn mọi người?
-Chỉ hôm nay.-Huỳnh San hờ hững đáp
-Tôi hỏi mọi người rồi. Lâu nay cô đều đi trễ, có lẽ trưởng phòng trước dễ dãi với chuyện của cô, nhưng tôi thì không.-Viên Hy thanh âm điềm tĩnh vô cùng, nhưng thật ra là lời cảnh cáo
-Cô phạt tôi sao? Huỳnh San tôi không sợ trưởng phòng mới sao lại sợ một đứa nhóc mới mười tám tuổi như cô?-Huỳnh San khinh khỉnh đáp
Viên Hy nhẹ nhàng đứng lên, môi lộ ra nụ cười lạnh.
-Tôi mười tám tuổi nhưng với vị trí hiện tại tôi là cấp trên của tôi, cô không có quyền phục hay không phục, cô chỉ được nghe lời của tôi.
-Viên Hy, cô đừng nghĩ tổng tài đưa cô vào đây thì vênh mặt. Nói không chừng cô cũng là một trong người phụ nữ của tổng tài thôi.-Huỳnh San khinh bỉ nói
Viên Hy thật sự bị chọc giận đập lên bàn một cái, ánh mắt hằn hộc.
-Cô câm miệng cho tôi. Cô có biết chỉ dựa vào lời nói lúc nãy tôi có thể đuổi việc cô không?
Lúc vào Khởi Lạc, Viên Hy đã cầu xin Nhậm Tử Phàm giấu giùm mình là em gái của anh, chẳng qua Viên Hy muốn tự lực làm việc còn muốn cho anh biết cô trưởng thành thế nào rồi. Cô ghét mình bị nói là một trong những người phụ nữ của anh, bởi vì bọn họ thấp hèn hơn cô. Một là em gái, hai là vợ.
Huỳnh San bặm môi, cố gắng kìm nén.
-Ra ngoài viết kiểm điểm cho tôi.
Huỳnh San có vẻ không cam nhưng vẫn không dám cãi lại quay phắt người bỏ ra ngoài.
Viên Hy ngồi xuống ghế, quay ra ngoài cửa kính nhìn trời xanh.
Mười năm trước…
-Anh Lạc, chúng ta đi đến thăm anh Khởi sao?-Khiêm Hy lúc này là cô bé tám tuổi ngồi ở ghế sau xe cùng Khiêm Lạc hỏi
-Phải, Tiểu Hy có nhớ anh Khởi không?-Khiêm Lạc xoa đầu Khiêm Hy hỏi
-Nhớ ạ, đã lâu lắm rồi em không gặp anh Khởi em rất nhớ anh ấy.-Khiêm Hy cười toe toét nói
-Ngoan lắm.
Xe dừng ở một căn nhà ở trên núi, Khiêm Hy cùng Khiêm Lạc mở cửa xe đi ra ngoài, bà Quyên ngồi ghế trước của xe cũng đi ra.
-Hai đứa một lát vào đừng làm ồn, lúc này anh con vẫn còn đang học đấy.
-Vâng ạ.
Vượng Khắc Minh ra tiếp đãi ba mẹ con bọn họ, bởi vì hôm nay Khiêm Bách Tính phải đi công tác nên không thể đến đây cùng bọn họ.
Trong lúc bà Quyên cùng với Vượng Khắc Minh đi tìm Khởi nói chuyện thì Khiêm Lạc và Khiêm Hy không có gì làm liền đi loanh hoanh.
Lúc đi đến phòng tập thể hình nghe bên trong có tiếng nói Khiêm Lạc và Khiêm Hy đứng bên ngoài cửa nhìn vào trong thấy bà Quyên, Vượng Khắc Minh cùng Khởi đứng bên trong nói gì đó.
-Khởi, thiệt thòi cho con quá.-bà Quyên nói
-Mẹ, con không sao cả, Lạc và Tiểu Hy đâu rồi? Con muốn gặp hai em ấy.
-Lạc và Tiểu Hy đang ở bên ngoài, khi nào con tập xong mới ra ngoài gặp hai em ấy.
-Mẹ, đã mấy năm qua con chưa gặp Tiểu Hy, em ấy đã lớn hơn chưa? Chắc hẳn rất xinh đẹp.-giọng Khởi đầy mong chờ
-Khởi, con rất thích Tiểu Hy.
-Phải ạ. Mẹ, sau này con sẽ cư