
tức giận quay người đập mạnh tay xuống bàn
-Đúng vậy.-anh dửng dưng thừa nhận
-Cậu có biết suýt nữa là hại chết Mộ Dung Cảnh hay không? Ân oán của cậu với Trình Ngụy đừng làm liên lụy đến người khác.
Hôm nay là cái ngày gì vậy? Vì sao anh lại liên tục bị ba người nói cùng một câu giáo huấn “Ân oán của anh đừng làm người vô tội vị dạ lây.”
Ha, trước nay đều là vậy, một khi đã đen là đen muốn trắng chỉ e là phải đầu thai làm người khác.
Một khi đã có vết nhơ trên người, dù người đời không nói nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Dơ bẩn thì mãi mãi không sạch sẽ được.
-Trước nay tôi làm gì đều có chủ ý của bản thân, nếu thúc thấy không hài lòng thì tôi cũng đành.-anh hờ hững ngồi xuống ghế lấy thuốc châm lửa hút
-Cậu, tôi nói cậu biết tôi nâng đỡ cậu được thì dễ dàng hạ cậu xuống.
-Thúc đe dọa tôi? Bây giờ UP là tôi làm chủ, bọn họ nghe lời thúc chín nhưng tuân lời tôi đến mười.
Anh biết ông đang đe dọa vị trí lão đại của anh, nhưng anh không quan tâm, ông nghĩ là có thể khống chế anh vậy thì đã lầm bởi vì bọn họ hoàn toàn tuân mệnh theo anh.
Bọn họ không dám phản, không dám có ý đồ không tốt bởi vì đã chứng kiến cách làm việc tàn nhẫn của anh, dù là Tôn Thúc đứng ra chỉ lo cũng không dám.
-Cậu tự tin như vậy?-Tôn Thúc ngồi vào ghế sô pha, ánh mắt nheo lại lộ vài nếp nhăn mờ
-Tôi không tự tin mà là chắc chắn, điều hiển nhiên thúc có thể thử.
Phả ra một ngụm khói mờ, khuôn mặt quỷ dị lại lộ ra vẻ tàn khốc.
Tôn Thúc hiểu rõ con người Nhậm Tử Phàm, cũng không dám manh động.
-Đúng là ngông cuồng, cậu tưởng một tay che trời được sao?
Không gian có chút ngưng đọng, Nhậm Tử Phàm dập tắt thuốc trong tay cũng không quay đầu nhìn xem là ai.
Người bước vào từng là Nhị lão của UP cùng lúc với Tôn Thúc – Mộ Dung Khải.
-Cậu làm bị thương con dâu tương lai của tôi, cậu tính sao đây?-Mộ Dung Khải ngồi xuống ghế
-Tôi bồi thường tiền, nhưng mà tôi nghĩ Mộ Dung lão gia đây không muốn nhận.-Nhậm Tử Phàm cười lạnh, dựa người vào ghế
-Cậu suýt hại chết con trai tôi, làm con dâu tôi bị thương, cậu thật quá ngông cuồng! Cậu nghĩ Mộ Dung gia sẽ bỏ qua dễ dàng?-Mộ Dung Khải khuôn mặt nghiêm nghị
-Xin lỗi chắc chắn tôi không làm được, tiền ngài không cần. Xem ra chúng ta chẳng còn gì nói.-nói xong anh liền đứng lên
-Cậu làm con dâu tôi bị thương, tôi trả lại cho cậu.-Mộ Dung Khải lạnh lùng nói
Hôm nay Diệp Hiểu Quân bị thương còn đang ở trong bệnh viện, Mộ Dung Khải đã đảm bảo bảo vệ Hiểu Quân cho tốt, nếu để ba mẹ Hiểu Quân tốt ông chăm sóc cô không tốt thì làm sao ông ăn nói được, vả lại ông lại rất yêu quý cô.
-Vậy thì cứ đến. Tôi sẽ đợi.
-Tôi biết không thể làm gì cậu, vậy thì để người phụ nữ của cậu trả đi.
Bước chân Nhậm Tử Phàm dừng lại, mày rậm nhanh chóng chau lại sau đó thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.”
Không ai biết Viên Hy là em gái anh nên đối với sự an toàn của Viên Hy anh rất an tâm. Những người phụ nữ khác đều giống nhau, bọn họ có bị gì anh cũng không quan tâm.
Nhưng mà… người Mộ Dung Khải nói là Viên Hy hay là Thừa Tuyết?
Anh lo làm gì chứ, Tô Thừa Tuyết bây giờ có ra sao anh bận tâm làm gì?
. . .
Trời mưa. Lất phất rơi xuống mặt đường. Không khí se se lạnh. Trời chuyển giao mùa bước sang đầu đông.
Thừa Tuyết đi dưới mưa, tay cầm chiếc ô màu trắng.
Hôm nay trở lại công ty làm trời lại đổ mưa rào, cô lại muốn đi bộ đến công ty nên kêu bác Tân không cần đưa mình đi.
Ánh mắt dưới làn mưa trở nên tinh anh hơn, vô tình nhận ra bóng dáng ai đó dưới làn mưa.
Xe lăn lăn trên mặt đường, phía sau là Tiêu Lặc cầm ô che cho Mộ Dung Cảnh.
Thừa Tuyết hơi dừng bước, không biết Mộ Dung Cảnh có biết chủ mưu là Nhậm Tử
Phàm làm hay không?
-Tô tiểu thư.
Cô ở trước mặt Mộ Dung Cảnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Cảnh thiếu tìm tôi, là vì Hiểu Quân?”
-Hôm đó là cô báo có bom, cô có biết ai làm không?
Mộ Dung Cảnh không phủ nhận hỏi chuyện khác.
-Tôi không biết, vô tình nghe được thôi.
Cô bình tĩnh đáp, tay buông lỏng khẽ nắm lại.
-Tôi chỉ muốn biết có phải Nhậm Tử Phàm làm hay không?-Mộ Dung Cảnh hỏi vào trọng tâm
-Nếu là Nhậm Tử Phàm làm thì tôi nói cho các người biết làm gì?
Cô cực kì bình tĩnh, đến mức giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thoảng không bị xao động.
-Quan hệ giữa cô và Nhậm Tử Phàm tốt đến mức cô phải giấu giùm anh ta nhỉ?
Mộ Dung Cảnh giống như nhạo báng cô.
Chiếc Lamborghini Veneno chạy trên tuyến đường thẳng băng, ánh mắt nam nhân xao nhãng đi.
-Cho xe dừng lại.
Đang đứng nói chuyện nhìn thấy chiếc Lamborghini Veneno dừng lại bên đường, cả Thừa Tuyết cùng Mộ Dung Cảnh đều quay qua nhìn.
Tài xế mở xe ra trước cầm ô đi qua phía bên kia mở cửa xe che cho Trình Ngụy.
-Tiểu Tam.
Anh gọi khẽ liếc sang Mộ Dung Cảnh.
-Cảnh thiếu thật trùng hợp.-Trình Ngụy cố ý đứng bên trong dù của cô, phất tay bảo tài xế vào xe trước
-Giữa chúng ta không có gì xa lạ cả, nhưng mà nhìn thấy Nhị thiếu và cô ấy có vẻ rất thân.-Mộ Dung Cảnh không rõ là khách khí hay giễu cợt
-Tôi thích suy nghĩ bây giờ của Cảnh thiếu. Nhưng mà cô gái bên cạnh tôi không biết gì cả, đừng tìm cô ấy, được chứ?
Thấy Mộ Dung Cảnh n