
ồi ngắm Ngọc ngủ thôi .
_Xì ! Vô duyên – Nàng khẽ lườm tôi rối uể oải đứng dậy . Nhìn ra phía mặt hồ, hoàng hôn đã tắt hẳn, chiều dần tàn . Khung cảnh tĩnh mịch, một vài cánh chim chao liệng trên bầu trời đang gọi nhau về tổ .
_Về thôi chứ, sao hôm nay Ngọc lạ thế ? Mọi hôm sớm hơn mà đã cuống cả lên rồi – Nhìn bóng nàng đứng tần ngần tôi khẽ giục .
Nàng vẫn chẳng nói chẳng rằng, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra phía hồ .
_Còn gì nữa mà nhìn, trời xám xịt rồi đấy ! Hôm nay tớ nói xạo với mẹ là lớp ở lại họp cho buổi liên hoan văn nghệ 26-3 . Nhưng mà giờ này mà về thì cũng không tránh khỏi thiên nộ đâu, ôi cứ tưởng tượng ra mẹ đang cầm cái roi đứng chờ ở cửa mà lạnh hết cả người … – Tôi lè lưỡi giục tiếp .
_Hiếu này ! – Nàng khẽ cất giọng .
_Hử ???
_Ước gì mình cứ như thế này mãi nhỉ ?
_Hả ? – Tôi tròn mắt .
_Không phải lo âu, suy nghĩ, phiền não, tâm trạng lúc nào cũng được thảnh thơi giải thoát khỏi cái ngột ngạt của cuộc sống thực tại – Nàng nói tiếp .
_Ờ, tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng cái roi của mẹ tớ thì không đâu ! – Tôi lè lưỡi rồi vỗ vỗ vào mông .
_Vẫn còn lằn lên mấy vệt đây nè – Tôi nháy mắt .
Dường như chẳng để ý đến những hành động pha trò đó của tôi, nàng vẫn nhìn ra phía hồ, đôi mắt ảm đạm như ánh chiều đang bao phủ lấy xung quanh vạn vật, khiến lòng tôi cũng trùng xuống .
_Khi nãy tớ ngắm những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, và cũng muốn được như vậy …trôi đi thật xa …- Nàng khẽ thở dài .
_Có cho tớ đi cùng không ! – Tôi đưa mắt sang nàng .
_Tất nhiên là không ! – Đôi mắt tinh nghịch nhìn tôi, và lại cái điệu bĩu môi lè lưỡi quen thuộc . Nàng vụt xoay người chạy .
_Vậy tớ sẽ làm gió, tớ sẽ luôn ở bên Ngọc – Tôi liền chạy theo nàng .
_Không thèm ! – Tiếng nàng lảnh lót vọng lại .
_Không có gió thì mây sẽ chẳng đi được đâu cả …
_Ai bảo thế ?
_Ngọc biết đấy là lẽ đương nhiên mà, Ngọc đi đâu là tớ theo đấy !
_Thật không ?
_Thật !
_Dù cho …???
_…Xa tận chân trời góc bể !
Bóng tối dần bao phủ lên trên bãi thảo nguyên, và bao phủ lên tiếng cười của hai chúng tôi . Chiều tắt hẳn …
Ngày …tháng …năm …
_Ngọc này ! Nếu có một ngày xa rời khỏi nơi đây, Ngọc nhớ điều gì nhất ?
_Thầy cô, bạn bè, mái trường …!
_Còn tớ …??
_…
__________________________________________
Hồi 23
Hồi 23 : Đêm đông …
Đông về cho cõi lòng thêm cô quạnh
Cho lá vàng, cho hoài niệm cứ rơi
Để nỗi buồn miên man tận chân trời
Tan mộng cuộc đời, người vẫn còn say
Cây nhớ lá, đứng chơ trọi bao ngày
Giơ cánh tay gầy tuyệt vọng khóc than
Xót xa để rồi lá cũng úa tàn
Một mùa đông buồn, thế gian bao nỗi …??
Đừng khóc em ! Tình yêu chẳng có tội
Và mùa đông chẳng có lỗi gì đâu
Ngày em đi, anh đã mang nỗi sầu
Khắc khoải nghẹn lòng… thổn thức canh thâu
Bởi chia ly nên tâm hồn lạnh giá
Nên mùa đông gieo thêm sầu nhớ thương
Gieo khô cằn nứt nẻ những con đường
Mà dấu chân đã in hằn kỷ niệm …
Ngày trở về biết bao những nỗi niềm
Anh ngước lên nhìn trời sương giăng trắng
Tìm cho ta một bình yên tĩnh lặng
Lau giọt muộn phiền …để gió cuốn đi !
Mùa đông và nỗi buồn, có thể chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng đều có một điểm chung, ấy là lạnh . Mà có ai ví mùa đông cũng giống như những nỗi buồn vậy …mỗi năm chỉ có một mùa đông, nhưng lại có thật nhiều nỗi buồn trong cuộc sống …
Sau cơn mưa mùa đông, bầu trời vẫn u ám . Dễ hiểu, bởi đang giữa mùa đông rét mướt thì nắng ấm là một thứ xa xỉ . Chỉ có sương và lạnh mà thôi, giữa cánh đồng khô cạn mờ mờ ảo ảo, chiếc xe đang lao đi vun vút …
_Hay dừng lại nhé, anh thấy em có vẻ không ổn ! – Tôi lo lắng khi cảm nhận thân hình mềm mại và vòng tay đang ôm chặt lấy mình run lẩy bẩy .
_Em …không sao, anh cứ đi tiếp đi – Nàng vẫn cố trấn an tôi, nhưng giọng điệu lập bập của nàng chỉ khiến tôi thêm sốt ruột . Có lẽ không cần hỏi gì thêm, tôi dừng xe và ngoảnh lại nhìn nàng . Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái đang mím chặt… Quần áo ướt lại đi dưới trời lạnh thế này …
_Tệ thật ! – Tôi nghiến chặt răng, đảo mắt nhìn xung quanh . Vẫn quang cảnh hoang vu không một bóng người .
_Em ốm mất thôi ! – Tôi kéo đôi bàn tay nàng lên miệng hà hơi nóng rồi áp vào ngực suýt xoa .
_Em không sao thật mà – Nàng xiết nhẹ lấy tôi, áp má vào lưng tôi, khẽ nói :
_Như thế này …thật tốt, không phải tệ lắm đâu ! Em luôn nghĩ về điều này, suốt quãng thời gian mình xa nhau… vòng tay ấm áp của anh …Em không dám mơ về một cái gì đó xa xôi, nhưng hãy cứ như thế này ..và như thế này mãi …anh nhé !
Vòng tay nàng ôm chặt hơn theo lời nói thủ thỉ nhẹ nhàng . Lâu lắm tôi mới được sống lại con người mình của ngày xưa, lâng lâng một niềm hạnh phúc vô bờ …Cảm xúc ấy luôn luôn mới trong tôi, cũng như tình yêu tôi dành cho nàng …và những trang viết về câu truyện cổ tích ấy vẫn chưa ráo mực . Tôi sống bay bổng cho lý tưởng yêu của mình, nhưng lúc này là thực tế rõ ràng . Chỉ trong một thời gian ngắn mà biết bao truyện đã xảy ra, thực sự trong đầu tôi vẫn là một mớ bòng bong rối tinh rối mù . Nhưng mà lúc này đây tôi nguyện gạt bỏ hết . Phải ! Nếu có thể lại được ngồi bên nàng ngắm hoàng hôn thì m