Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng

Quyến rũ yêu nghiệt thủ trưởng

Tác giả: Độc Cô Cầu Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323810

Bình chọn: 8.5.00/10/381 lượt.

ông đi ăn cơm à?” Đào Lộ đưa tay lên xoa tóc anh, tóc anh vừa mềm lại vừa dày, làm cho cô thích thú mà sờ qua sờ lại.

Hừ! Anh chỉ một lòng nghĩ đến cô, làm gì có tâm tình mà đi ăn chứ, với lại ăn một mình chán lắm, đương nhiên là phải có cô đi cùng thì anh mới chịu.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dỗi nhìn cô, rầu rĩ nói: “Anh chưa ăn, nghĩ đến việc em đang ăn với tên nhóc kia là anh nuốt không trôi rồi…Anh đói quá, em đi mua cơm về đây cho anh ăn được không?”

Nhìn anh như thể đang nói “Anh là một đứa trẻ đáng thương” làm cho Đào Lộ muốn cười thật to, nhưng tuyệt đối không thể làm vậy, anh sẽ xấu hổ mà giận mất!

“Thật là, để em đi mua, anh ngoan ngoãn ngồi đây chờ em nhé!” Cô khẽ bóp mũi anh, vỗ vỗ hai má anh một cái, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi văn phòng.

Mười phút sau Đào Lộ quay trở lại văn phòng, chỉ thấy Trầm Úy Vũ vẫn nhìn cô chằm chằm, một tay ôm cô ngồi trên đùi, hôn lên môi cô một chút, không có ý định mở hộp cơm ra.

“Tổng giám đốc, không phải anh đói bụng lắm à? Sao không ăn đi?” Cô khó hiểu hỏi, đẩy hộp cơm lại gần anh, tay còn cầm thìa đưa cho anh.

“Thì tại anh đói quá nên không đủ sức cầm thìa nữa rồi, quả đào nhỏ đút anh ăn đi. ” Trầm Úy Vũ mặt dày nói, dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn cô.

Hôm nay Đào Lộ mới biết, hóa ra Trầm Úy Vũ lúc làm nũng lại “dễ thương” như vậy đó, lông mi dài còn khẽ run, môi đỏ chu lên, gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Đúng là yêu nghiệt!

Trước kia nghe đám phụ nữ nói Trầm Úy Vũ là yêu nghiệt, cô còn nghe không hiểu, chỉ biết là anh có gương mặt đẹp hơn cả con gái thôi, giờ phút này mới nhận ra, người đàn ông của cô đúng là yêu nghiệt!

“Hừm ~ Đại mỹ nhân, để ta chăm sóc cho nàng nhé ~” Đào Lộ nổi tính côn đồ đùa giỡn, xúc một thìa cơm rồi đút cho anh, còn không quên tặng anh một nụ hôn vào môi mỗi khi anh ăn xong một thìa cơm.

Đút cho anh ăn, vừa khiến anh vui lại vừa được hôn mấy chục cái vào môi anh, quá lời cho cô rồi ~ Đương nhiên, cô cũng không quên vừa đút vừa kể lại chuyện đi ăn với Quản Sĩ Huân cho anh nghe, giúp anh vơi bớt đi oán khí!

Chương 46

Đào Lộ và Trầm Úy Vũ giống như một đôi nam nữ bình thường đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, thiếu đi sự dây dưa của Quản Sĩ Huân, hai người càng thêm ngọt ngào ấm áp, ít nhất Trầm Úy Vũ cũng không phải lo lắng về đám ruồi bọ xung quanh cô gái của mình, tâm trạng nhờ đó cũng thoải mái hơn nhiều.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, chuẩn bị đón Tết Âm lịch, ngày cuối cùng của năm cũ, các nhân viên đều gấp rút hoàn thành xong công việc, hy vọng sau giờ tan làm lúc năm giờ có thể kịp thu xếp hành lý rồi đón xe trở về quê nhà.

Cuối cùng kim đồng hồ cũng chỉ đến số năm, Đào Lộ thở phào, không phải ở lại tăng ca rồi.

Dù sao, trong ngày đặc biệt mà phải làm thêm giờ thì thật không vui chút nào!

Cô sửa sang lại bàn làm việc, đem văn kiện sắp xếp cẩn thận, bê trên tay rồi đi vào phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, văn kiện đã chuẩn bị xong rồi, chờ hết năm rồi trình lên là được!” Đào Lộ nở nụ cười ngọt ngào, đem chồng giấy tờ đặt trên bàn, nhân tiện nhắc nhở anh.

Trầm Úy Vũ dừng lại hành động đánh máy, hơi nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận nói: “Quả đào nhỏ, lại đây!”

Trong lòng cô khẽ cười trộm, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh.

“Anh có mệt không? Hôm nay thư ký nhỏ không cho phép tổng giám đốc tăng ca đâu ~” Cô cười nói, tay nhỏ bé khoác lên vai anh.

“Hửm ~ Cho dù tôi có tăng ca thì cô thư ký nhỏ cũng có bận tâm đâu!” Trầm Úy Vũ lạnh nhạt nói, bàn tay to vuốt ve ngực cô, còn như thể muốn phát tiết mà nhéo mông cô một cái, làm cho cô khẽ kêu lên.

Ai ~ Sao tự nhiên lại khó chịu rồi! Phải nhanh chóng cho anh kẹo ăn, không thì cô sẽ lại chịu thảm cho xem!

Khẽ nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp của anh, khẽ mút vào một cái, chậm rãi đưa lưỡi vào bên trong, quấn quýt lấy lưỡi anh, vừa nhẹ nhàng mà lại không quá mức cuồng nhiệt.

Cô gái nhỏ này không phải nghĩ cứ như vậy là có thể trấn an được sự mất mát của anh đấy chứ?! Nhân cơ hội anh lại hỏi lại lần thứ N vấn đề mà anh luôn bận tâm: “Không thể ở lại Đài Bắc đón năm mới cùng anh sao?”

Đúng vậy, Tết Âm lịch Đào Lộ bị ba mẹ gọi về Hoa Liên (Đài Loan), đương nhiên chị dâu và anh trai cũng về nhà ăn tết, cho nên cô cũng nên về, vì cả năm chỉ có dịp này là cả gia đình mới được đoàn tụ mà.

“Úy Vũ…Anh có hỏi bao nhiêu lần thì đáp án vẫn chỉ có một thôi ~” Cô cười nhẹ, phát hiện nghị lực của anh tốt thật đấy, muốn cái gì là phải đòi hỏi đến tận giây cuối cùng.

Anh nheo mắt lại, nhếch môi lên, hôm nay cô mặc một cái váy len ngắn, vô cùng tiện lợi cho tay anh, cho nên ngón tay liền tà ác mò vào trong sờ nắn mảnh đất mềm mại, đầu ngón tay nhẹ ma xát qua lớp vải dệt.

“Nào…Hư hỏng, không được, cửa còn không khóa đâu!” Đào Lộ cuống quýt nói, tuy tầng này chỉ có hai người họ, nhưng cũng không phải là không có nhân viên khác đi lên, hơn nữa lúc tan tầm tần suất có người đến đưa văn kiện tương đối nhiều.

Ngón tay dài xoa nắn một lúc, đóa hoa thẹn thùng bên trong liền phun ra đủ mật dịch, hai vách thịt nhờ vậy mà càng trở nên mềm mại.

“Em cũng


XtGem Forum catalog