
i, không có ý chỉ của trẫm thì không cần lại đây.”
Hai mắt Khương Nhiêu ngấn nước, yếu ớt đi ra khỏi điện.
Vừa đóng cửa điện lại, thần sắc ủy khuất vừa rồi trở thành hư không, nàng nhẹ nhàng bước sang sườn điện.
Hôm nay, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Vệ Cẩn ngồi im rất lâu, lấy miếng ngọc trong lư hương ra, “Đã điều tra xong chưa?”
Một người nhanh nhẹn bước ra từ trong bóng tối sau cửa, một thân y phục hoạn quan màu lam, khuôn mặt sáng sủa, “Bẩm bệ hạ, nô tài đã kiểm chứng bằng nhiều cách, đây là trang sức xuất xứ từ hoàng thất Đại Yến tiền triều.”
Trên mặt Vệ Cẩn xẹt qua chút kích động, “Yên Tần Hầu phủ bên kia có động tĩnh gì không?”
Người nọ gật đầu, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, “Từ lúc bệ hạ đăng cơ tới nay, Yên Tần Hầu đều ở ẩn, không hề liên lạc với Lăng Bình Vương.”
Vệ Cẩn đứng dậy đi vào nội thất, “Làm tốt lắm, Phùng Uyên.”
“Nô tài thề sống chết quên mình phục vụ vì bệ hạ.” Phùng Uyên ló đầu ra rồi nhanh chóng lui xuống.
Cửa điện mở ra, đám người Toàn Cơ đi vào hầu hạ thay y phục.
Vệ Cẩn lại tự mình đi đến tấm bình phong gỗ lim tơ vàng bên cạnh, kéo ô vuông ở trên cùng ra, lấy ra một quyển trục ố vàng.
Hắn đăm chiêu ngồi trên giường, người trong bức họa phong thái như tiên, xinh đẹp động lòng người.
Rõ ràng là khuôn mặt tương tự với Khương Nhiêu, tuyệt đối không sai.
Đầu ngón tay dừng trên lạc khoản (*), đó là dòng chữ Phụ hoàng hắn tự tay viết: Y Tự.
(*) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
—
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tưởng Anh đều đúng hạn lại đây, nhưng Hoàng thượng vẫn chỉ cho nàng ta chuẩn bị nước, cũng không cho lại gần hầu hạ.
Khương Nhiêu vốn mặc kệ mấy hành động quấn quýt của nàng ta, chỉ cần không động chạm đến mình, muội muội này của nàng muốn lấy lòng Hoàng hậu thế nào cũng được, mỗi người trong hậu cung đều có cách sinh tồn, chỉ có thủ đoạn cao thấp, không có phân đúng sai.
Đi qua bức tường mạ vàng khắc hoa, Tưởng Anh đứng hầu hạ ở bên ngoài, trong lúc lơ đãng đảo mắt qua thì thấy có một thân ảnh nhanh thoăn thoắt ra khỏi cửa điện.
Bây giờ đã là nửa đêm, sao lại có người xuất cung?
Nàng ta quay đầu phân phó cung nữ coi chừng, còn mình lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Bởi vì Tưởng Anh là chưởng sự cô cô của Lục thượng, có thẻ bài trong người, có thể ra vào các cung.
Chỉ thấy cô gái kia mặc váy hoa phất liễu, đi theo con đường mòn bí ẩn mà không đi đường chính trong cung, không khỏi cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Đến khi tới cửa hông Du Dương Môn, nếu đi xuyên qua đó, chính là ngoại thành cung xá.
Tưởng Anh do dự một lát, nhưng thấy cô gái kia ngoảnh đầu lại, lấy ra một thẻ bài ở bên hông, thái giám gác đêm liền thuận lợi cho qua.
Vốn nàng ta không định đi theo nữa, nhưng thật khéo, ngay khi vừa cúi đầu, nàng ta hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia.
Tưởng Anh nhất thời hứng thú, đêm nay, cuối cùng cũng không uổng công một chuyến.
Lại đi về phía trước, chính là Thường Xuân Cung, trước đó vài ngày Hoàng hậu nương nương đã gọi nữ quan thượng tẩm cục tới thu dọn trước, cho nên cũng không hẳn xa lạ.
Xem tình hình, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện quang minh chính đại gì.
Tưởng Anh nấp sau cây bách cổ, hoàn toàn khiếp sợ mọi chuyện xảy ra đằng sau hòn non bộ phía trước… Nơi đây hẻo lánh không người, Vệ Úy tuần tra không đến được.
Tiếng thở dốc trầm thấp, còn có tiếng rên của nữ tử thỉnh thoảng truyền đến, Tưởng Anh nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng, ngực như nổi trống…
Tiểu Thế tử Tạ gia thế mà lớn mật làm càn như thế… Dâm loạn trong cấm cung!
Hai chân nàng ta dán chặt phía sau thân cây, đang nghĩ tới chuyện cần phải nhắc Hoàng hậu cho mình một cái nhân tình.
Nhưng ánh sáng trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến thẻ bài kia là trộm của Khương Nhiêu, đây là cơ hội tốt trời ban, sao có thể bỏ qua?
Lại nói đôi uyên ương buông thả kia rốt cuộc cũng xong chuyện, Tạ Uẩn vẫy vẫy tay áo như không có việc gì xảy ra, trở về Thường Xuân Cung.
Chỉ chốc lát sau, cô gái kia cũng vén tóc đi lại đây.
“Ngày tốt cảnh đẹp như thế, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?” Tưởng Anh đâm ngang bước ra, chắn ở trước người, khẽ gọi tên cô gái kia, “Vu Đào.”
Vu Đào kia đã sợ tới mức mất hồn mất vía, thất kinh năn nỉ, “Tưởng thượng tẩm lưu tình! Vạn lần không thể nói cho người bên ngoài, đây đều là… đều là Thế tử Tạ gia thúc ép nô tì! Nô tì cũng là không làm chủ được bản thân…”
Vu Đào nói nhảm hết một lần, lúc này mới bị Tưởng Anh kéo ra phía sau cây, “Chỉ cần ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta, chẳng những không có việc gì, ta còn cầu xin Hoàng hậu tha thứ, ân chuẩn chuyện tốt cho các ngươi, đến lúc vào Tạ phủ làm thiếp, kết quả thật tốt biết bao nhiêu.”
Vu Đào mở to đôi mắt ướt át, nắm chặt khăn không nói gì.
Tưởng Anh vung tay ra vẻ muốn đi, Vu Đào mới chợt nắm lấy ống tay áo nàng ta, hạ quyết tâm nói, “Nô tì… nguyện ý tòng mệnh.”
—
Theo Quốc trượng gia đi săn, bố trí vào giữa tháng, Kim Qua Thai là một chỗ râm mát nằm ở phía bắc hoàng thành, cũng là một nơi tốt để tránh nóng.
Trước đó, trong hậu cung đã bàn bạc về chuyện lễ tấn phong của Hoa Chiêu dung và An Tiểu