
o du dân gian, dựa vào kinh nghiệm cả đời mà biên soạn, chiếu theo thời gian mà tính, hiện giờ là triều đại của Chiêu Hoà Đế, nó còn chưa được ra đời.
Nói cách khác, người hiện tại cũng không biết kiêng kỵ hai loại dược liệu này. Nhưng phương thuốc này được Trương Tuấn đề xuất…
Như vậy hết thảy cũng không phải là trùng hợp.
Nàng đè xuống kinh hãi, khẽ hỏi, “Không biết ngày nào mới đưa thứ thuốc quý báu kia sang?”
Hà thượng thực suy nghĩ một chút, “Lần trước là mùng hai, rồi cả mùng ba, hôm nay là mười bảy, thật không có quy luật, toàn do Toàn Cơ cô cô phân phó.”
Mùng hai… Mười bảy… Toàn bộ đều là ngày Hoàng hậu thị tẩm!
Lần này, Khương Nhiêu đã hiểu thấu, khi đi ra khỏi cửa điện, ngay cả bước chân cũng có chút hư hư ảo ảo.
Hoá ra, từ ngày đầu tiên Tạ Doanh Nhu bước lên phượng vị Hoàng hậu, hắn đã đề phòng nàng ta, đề phòng Tạ gia!
Đế hậu tình thâm, lưu luyến tình nồng… Chẳng lẽ đều là giả?
Lòng bàn tay khẽ toả ra khí lạnh, mặc dù đang đứng dưới ánh mặt trời, nàng vẫn cảm thấy lạnh.
Tính toán kín đáo như vậy, nhìn như ân sủng, thật ra lại rất thận trọng, nói cho cùng, đó chính là Hoàng thượng chưa bao giờ muốn con nối dõi là huyết mạch Tạ thị.
Trong sử ký, hai vị Hoàng tử của Chiêu Hoà Đế là từ đâu mà có?
Vu Đào thấy sắc mặt nàng khác thường, liền hỏi lại, Khương Nhiêu chỉ nói đột nhiên có chút choáng váng, để nàng ta một mình đưa sang Tử Thần Cung.
Ngay tại trước cửa Hoa Chương Cung, lại gặp gỡ cố nhân, lúc này Ngô ti y một thân quan phục tứ phẩm màu đỏ son đứng ở trước mặt, Khương Nhiêu không khỏi sửng sốt, chợt nói, “Chúc mừng Ngô cô cô thăng chức.”
Ngô ti y nay nên gọi là Ngô thượng phục, nàng khách khí nói, “Còn không phải Tưởng thượng phục chuyển công tác đến thượng tẩm cục, nô tì mới được cơ hội, không coi là công trạng.”
Trong lòng kinh ngạc chợt lóe lên, Tưởng Anh khi nào thì được điều sang thượng tẩm cục… Xem ra thời gian sau khi nàng đi, thay đổi thật không nhỏ.
Ngô thượng phục hình như nhìn thấu nghi hoặc của nàng, liền giải thích, “Xạ Nguyệt cô cô của thượng tẩm cục không hoàn thành trách nhiệm, bị Hoàng hậu nương nương xử lý.”
—
Trong mấy ngày chưa kịp tiêu hoá hết những bí mật kinh hoàng này, Khương Nhiêu vùi đầu trong mấy quyển sách cổ, miên man bất định, Vu Đào đẩy cửa tiến vào, “Khương cô cô, bệ hạ phân công người đến giúp cô cô.”
Theo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng ta hé ra, Khương Nhiêu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng trên người người nọ, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Phùng Uyên một thân quan phục nghiêm chỉnh, cao ngất đứng ở trước mặt, cúi người nói, “Nô tài tham kiến cô cô, mong rằng cô cô sẽ vui lòng chỉ bảo.”
Tuy nói vậy, Khương Nhiêu lại cảm thấy trong lời nói có hàm ý, nghe sao cũng không đơn giản.
Hoàng thượng thật đúng là… minh giám đi! Ngàn chọn vạn tuyển, liền đưa Phùng Uyên nàng không muốn nhìn thấy nhất đến bên cạnh.
Trước không nói hắn rốt cuộc có phải là cơ sở ngầm của Hoàng hậu hay không, chỉ nói ở trong cấm cung ngày ngày một mình đối mặt một “nam nhân đích thực” như vậy cũng đã khó chịu đến cực điểm!
Vu Đào cài cửa lại, Khương Nhiêu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Nếu Hoàng thượng phái ngươi lại đây thì phải an thủ bổn phận.”
Phùng Uyên đáp lại bằng một nụ cười sáng rỡ, “Nô tài mặc cho cô cô sai bảo.”
Trong hậu cung này, quả nhiên phải diễn kỹ xảo thật tốt, ai có thể nhìn ra vị thái giám vô hại cười cười kính cẩn nghe theo này trước đó suýt nữa đã làm bẩn mình?
Khương Nhiêu cố ý giữ khoảng cách nhất định với hắn, chỉ vào gian phòng ngoài cùng, “Những thứ khác ngươi không cần động đến, trước hết cứ theo niên đại của mấy quyển sách cổ này mà sắp xếp lại, nếu có hư hại thiếu trang gì thì lựa ra mang đến cho ta là được.”
Phùng Uyên nhìn nàng một chút, hình như có thâm ý khác, vừa đi từng bước ra trước thì Khương Nhiêu đã nhanh chóng vào nội thất.
Hắn nhấc chân lên, biểu cảm trên mặt nàng khi trở về chỗ cũ, kinh hoảng giống như nai con hoảng sợ, thật là… thú vị.
Ước chừng đến giờ ngọ thiện, Khương Nhiêu cúi đầu sao chép hồi lâu, cảm thấy vô cùng khát nước. Nàng đứng lên quay người lại, nhất thời đụng phải một bức tường người.
Nhoáng lên một cái, bên hông lập tức có một cánh tay vòng qua, vững vàng đỡ lấy nàng.
Mặt hai người cách rất gần.
Khương Nhiêu mở to mắt, thấy vẻ mặt đầy vô tội của Phùng Uyên.
Hắn giơ chén trà trong tay phải lên, “Nô tài tới đưa trà cho cô cô.”
Khương Nhiêu đẩy hắn ra, không khách khí nói, “Phùng công công có lỗ tai thần kỳ thật, ta bố trí nhiệm vụ cho ngươi, có gồm chuyện đưa trà này sao?”
Phùng Uyên lại chỉ chỉ trên bàn, “Nô tài đã sắp xếp trong mấy quyển sách, thiếu mười năm, không phải nói là quyển nào hư thì để cho cô cô xử lý?”
Không ngờ tiến độ hắn làm việc nhanh như vậy, Khương Nhiêu nhất thời bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được.
Phùng Uyên đột nhiên ngồi xổm xuống, Khương Nhiêu cảnh giác lui lại, “Lại gì nữa, ngươi đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta không được tiến vào.”
“Cô cô đạp lên váy rồi.” Phùng Uyên vỗ vỗ tay đứng lên, “Nô tài ở gian ngoài, mặc cho sai bảo.”
Đến thời gian dù