80s toys - Atari. I still have
Quy tắc bẫy tập thể

Quy tắc bẫy tập thể

Tác giả: Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

xa a! Nếu thương nhân Trung quốc đều giống như An công tử anh thì có phải thế giới này sẽ luôn tràn ngập tình yêu không ! A a a! Chỉ cần mỗi người đều dâng ra một chút yêu thương …”

An công tử bịt lỗ tai lại , chống tường , mặt như xanh xao nhợt nhạt .

Ta oán thầm , ta ca hát có khó nghe như vậy sao?

An công tử hít sâu một hơi , lăn xe đi đến trước mặt của ta , thuận tay nhặt một hộp thuốc tráng dương lên , thở dài nói: “Mẹ vợ đại nhân là cảm thấy con rể không thể cho em hạnh phúc sao? Anh đây mà không chứng minh một chút thì chẳng phải sẽ làm thất vọng một mảnh tâm ý của mẹ vợ đại nhân ? Tô Nhuận, thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong khắp thiên hạ a!”

Ta trừng lớn hai mắt nhìn anh ấy , An công tử là đang nói giỡn với ta sao ? Anh..anh.anh ấy không phải bị cắn vào trứng sao? Sao còn có thể… Mặt của ta đỏ bừng bừng , kéo tới tận cổ , anh ấy nhìn như không đang nói đùa, nhưng lại phi thường đứng đắn nói với ta những lời không đứng đắn , điều này làm cho ta cảm giác được mọi chuyện rối tung !

An công tử chậm rãi lăn xe tới gần ta , theo bản năng ta liền nhảy lên , chạy đến vài bậc thang, từ trên cao nhìn xuống , sau đó hai tay ôm ngực , vẻ mặt đề phòng cướp bóc .

Nghĩ rằng đây hẳn là an toàn rồi , cái xe lăn kia dù đi kiểu gì thì cũng không thể leo lên cầu thang a!

Nhưng là, ta quên mất An công tử là một quái vật !

Anh ấy lăn xe tới trước bậc thang , thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó ta còn đang đắc chí , anh có giỏi thì leo lên đi! An công tử thở dài, “Tự làm bậy không thể sống!”

“Cái gì?” Ta ngây người một cái , ngay sau đó liền trợn mắt há hốc mồm !

Bởi vì ta thấy An công tử , ở bậc thang trước mặt, anh ấy đứng lên , sau đó từng bước một đi tới trước mặt ta , đổi thành anh ấy từ trên cao nhìn xuống , nắm cằm của ta vô cùng khiêu khích , mỉm cười nói: “Tô Nhuận, anh cảm thấy là anh có tất yếu phải nói cho em biết cái gì kêu là đạo làm vợ .”

Đầu óc của ta lại một lần nữa tắc tịt , hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ , há mồm ra nói một câu, “Em bán nghệ không bán thân!”

An công tử phụt một tiếng nở nụ cười , gương mặt tuấn tú đến gần ta thêm vài phần , hơi thở ấm áp lan tỏa trên gương mặt của ta , trong thanh âm còn dẫn theo chút mị hoặc, “Không sai không sai, anh thích loại cô nương có tài nghệ như em ! Chúng ta cùng nói chuyện nhé ?”

Ta lại vội vàng lắc đầu, “Em cũng không biết diễn xiếc! Cái gì cũng không bán!”

An công tử gật gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc của ta , điều này quả thực làm cho ta không rét mà run, anh ấy nói, “Như vậy cũng tốt, em cũng không cần phải vắt hết óc mà suy nghĩ xem mình có cái tài nghệ gì . Phỏng chừng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”

Ta cắn răng, “Anh đây là ghét bỏ em!”

“Phụ nữ không tài thì là đức, anh thích em như vậy , đặt ở nơi nào đều… An toàn.”

An công tử từ từ mở miệng nói một câu làm cho ta như đặt mình trong băng lửa , nóng lạnh hỗn loạn , nghe nửa câu đầu, ta còn có chút đắc chí , còn có một chút đỏ mặt thẹn thùng , dù sao đây là An công tử a, tổng giám đốc a, nhân vật cấp đại thần cơ đấy , đây là đang biến thành thổ lộ với ta a! Về sau ta có thể đi ra ngoài khoe khoang , nói An Tùy Dụ yêu ta yêu muốn chết a!

Nhưng là nửa câu sau, nhất là khi anh ấy tạm dừng một lát mới nói ‘an toàn’ , làm cho lòng ta sinh giận dỗi , nâng chân lên hung hăng đá vào đầu gối anh ấy , vung tay hô to, tự nhiên là ở trong lòng , ai bảo anh nói lung tung nói, xứng đáng!

An công tử hét thảm một tiếng , sau đó liền ngồi sụp đi xuống , sắc mặt tái nhợt.

Ta bị anh ấy làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người , đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy lại đang diễn trò? Dựa theo lẽ thường mà nói, không phải An công tử hẳn là lập tức phản công sao , anh ấy tuyệt đối không phải người biết chịu thiệt a! Nhưng là lúc này làm sao vậy?

“An công tử?” Ta nhỏ giọng gọi , chậm rãi tới gần anh ấy , thời điểm xác định anh ấy không có sức chiến đấu , ta mới đứng thẳng sống lưng, cười to ba tiếng, chỉ vào mũi anh ấy nói, “Bà đây không phải dễ chọc ! Tiểu tử nhà anh kinh ngạc chưa!”

Nhưng là ta nói năng kiêu ngạo như thế mà An công tử vẫn là không có phản ứng gì , ta thế mới cảm thấy đã gây ra chuyện lớn, vì thế ngồi xổm trước mặt anh ấy , thấy cái trán anh ấy đầy mồ hôi, cùng với khuôn mặt nhăn nhó .

“Anh làm sao vậy?”

An công tử nhìn ta một cái đầy u oán , “Tô Nhuận, em là muốn thủ tiết sao?”

Thủ tiết? Bộ vị trọng yếu ? Ta bỗng dưng lại đỏ mặt .

An công tử thấy ta đỏ mặt , thế nhưng anh ấy cũng đỏ mặt theo , đây là biểu tình phi thường hiếm thấy trên bộ mặt than vạn năm không thay đổi nha .

“Khụ khụ… Em đừng hiểu sai ! Anh thực khỏe mạnh!”

Ta ngay lập tức gật đầu, “Em biết em biết, anh không cần triển lãm cho em xem.”

An công tử hắc tuyến.

Ta vừa cúi đầu thì thấy trên quần anh ấy loáng thoáng có dấu vết màu đỏ sậm, ta đột nhiên cả kinh.

“Đỡ anh đứng lên.” Anh ấy ra lệnh.

Ta ngoan ngoãn nâng anh ấy dậy , sau đó để An công tử ngồi trên xe lăn .

“Đẩy anh vào phòng , đổi bộ quần áo cho anh , thuận tiện tắm rửa.”

“Cái gì? !” Ta mở to hai mắt nhìn trừng trừ