The Soda Pop
Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 10.00/10/314 lượt.

yên tâm! – Con Kim tươi tỉnh đáp – Anh chàng này là con một người bạn của dì con. Gốc gác con rõ lắm.

Cái tin con Kim một lần nữa đi lấy chồng khiến tụi loi choi trong quán xôn xao.

Con Lan níu vai con Kim:

– Lần này chắc ăn không chị Kim?

– Chắc như bắt cua trong giỏ!

Thằng Cải toét miệng cười:

– Cải đã nói rồi, Kim xinh đẹp, giỏi giang, lanh lẹ, trước sau gì cũng kiếm được một ông chồng ngon lành mà!

Con Lệ, thằng Lâm cũng xúm lại chia vui. Nhưng trước khi con Kim xách túi dắt xe ra khỏi quán, con Lệ tủm tỉm thòng thêm một câu:

– Nếu có gì trục trặc, cứ quay lại quán Đo Đo nghe. Lệ lúc nào cũng giữ chỗ cho Kim đó.

Con Kim quay lại trừng mắt:

– Lệ suốt ngày ở trong bếp, miệng ăn mắm ăn muối, đừng có nói xui à nghe!

Buổi sáng con Kim vừa đi, đầu giờ chiều ông Tiger đã lò dò tới. Ngồi quay đầu dòm dáo dác cả buổi không thấy con Kim đâu, ông cứ nhỏm lên ngồi xuống thấp thỏm không yên. Thằng Lâm đem hai chai bia ra đặt trước mặt ông, chưa kịp quay đi, ông đã đưa tay giữ vai nó lại:

– Cô Kim bữa nay không ra quán hả?

– Dạ không.

– Cổ ốm hả?

– Dạ không.

– Chớ sao cổ không đi làm?

Thằng Lâm láu lỉnh:

– Dạ, bữa nay chỉ bận.

Ông Tiger nhíu mày buông vai thằng Lâm ra:

– Bận chuyện chi?

– Dạ, chỉ bận đi lấy chồng.

Tiết lộ của thằng Lâm làm ông Tiger suýt chút nữa rớt ra khỏi ghế. Mắt trợn ngược, ông hỏi hệt như cô Thanh hỏi con Kim:

– Lấy chồng gì lấy hoài vậy?

Lâm cười:

– Dạ, lần trước lấy chưa được lần này phải lấy lại cho được chớ chú!

Ông Tiger thở một hơi dài và lặng lẽ rót bia ra ly. Trong một thoáng, ông quên mất thằng Lâm đang đứng chàng ràng trước mặt. Ông quên ông đang ngồi trong quán Đo Đo. Ông nâng ly bia lên, ngâm nga bằng một giọng buồn rười rượi:

– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Thằng Lâm nghe ông Tiger ngâm thơ, biết ông đang nhớ con Kim. Nó ngùi ngùi đưa mắt nhìn ông, nửa thương nửa giận. Giận vì ông làm nó tự dưng nhớ con Cúc quá xá. Thương vì nó thấy ông sao giống hệt mình.

Chương 18

Con Cúc con Kim kẻ trước người sau lục tục ra đi, quán Đo Đo thiếu người trầm trọng. Con Lệ ra ngồi tính tiền thế con Kim, còn cô Thanh phải đích thân đứng bếp thay con Lệ. Như vậy vẫn thiếu một đứa lặt rau, rửa chén. Con Lan bán đồ khô tạm thời chạy ra chạy vô, thiếu đâu trám đó.

May làm sao, con Kim đi lấy chồng chừng ba bữa, con Cúc đã gửi con Hường theo xe đò vô.

Con Hường xồng xộc vô quán, gặp con Lan, liền túm tay, hỏi:

– Cô là cô Thanh hả?

– Không! – Con Lan nhìn lom lom con nhỏ lạ – Em tìm cô Thanh có chuyện chi không?

– Nghe nói cổ cần người, tui xin vô làm.

Con Hường làm con Lan ngạc nhiên quá:

– Em nghe ai nói?

– Con Cúc nói. Con Cúc kêu vừa rồi cô Thanh gọi điện ra cho nó, biểu nó kiếm người giùm.

Thằng Lâm nghe tới tên con Cúc, lật đật chạy lại:

– Ủa, em ở ngoài Trung vô đây hả?

– Ừa.

– Em tên gì?

– Tui tên Hường. Hường là bông hường đó.

Lâm tò mò:

– Em là gì của chị Cúc.

– Bạn bè cùng xóm thôi, chẳng là chi hết.

Thằng Lâm tính hỏi thăm kỷ hơn về con Cúc nhưng ngặt có con Lan đứng đó, đành tặc lưỡi chỉ tay vô bên trong:

– Cô Thanh đang ở trong bếp kia kìa.

Con Lan nhìn theo con Hường, chúm chím cười:

– Con nhỏ này đi đứng nói năng sao giống con trai quá!

Cô Thanh cũng có cảm giác y như con Lan. Sau khi hỏi han con Hường ba điều bốn chuyện, cô mỉm cười:

– Mi là cái con hay cái thằng vậy?

Con Lệ ngồi phía ngoài ngó vô, nghe cô Thanh hỏi vậy, liền bụm miệng cười hích hích. Nhưng con Hường tỉnh queo:

– Con là con gái thiệt đó cô. Con gái mới chơi thân với con Cúc được chớ. Con trai làm răng chơi thân với nó được.

Nghe con Hường lý luận lạ đời, cô Thanh nheo mắt trêu:

– Con trai tại sao không chơi thân với con Cúc được?

– Chơi thân răng được mà chơi thân! – Con Hường le lưỡi – Ba con Cúc dữ lắm. ổng mà thấy thằng mô đứng nói chuyện với con Cúc, ổng vác rựa ổng chém liền.

Nói tới đây, con Hường toét miệng cười hì hì:

– Nếu tụi con trai xóm con không lanh mắt né kịp, tới bữa ni đã bay đầu tám, chín đứa rồi!

Thằng Lâm nãy giờ lò dò theo sau con Hường, đứng nghe trộm. Khi con Hường kể tới chỗ này, thằng Lâm bỗng rùng mình, lưng nổi đầy gai ốc. Nó không ngờ ba con Cúc dữ dằn như vậy.

Bữa trước nghe ba con Cúc gọi điện thoại dặn con Cúc coi chừng “mấy thằng lưu manh trong quán”, Lâm đã run. Bữa nay biết thêm ba con Cúc không chỉ dặn dò suông mà còn sẵn sàng ra tay tàn sát bạn trai của con Cúc không thương tiếc Lâm càng thêm rét.

Nó tính lắng tai nghe xem con Hường có kể thêm chuyện gì rùng rợn nữa không thì cô Thanh đã chỉ tay lên gác:

– Con đi đường xa chắc còn mệt, leo lên gác nằm nghỉ đi!

– Khỏi, cô! – Con Hường lắc đầu – Con ngồi trên xe ngủ một giấc thẳng cẳng từ ngoài nớ vô trong ni, có mệt mỏi chi mô.

Rồi nó nhanh nhẩu:

– Cô có chuyện chi cần sai biểu, cứ nói cho con biết. Con tắm một cái, rồi con ra làm liền.

Thấy con Hường coi mòi lanh lẹ, cô Thanh ưng bụng lắm. Cô chỉ tay lại chỗ sàn nước:

– Nếu con không mệt, lát rửa đống chén bát đó