
ện Ảnh cứ cúi đầu tìm tìm khắp nơi, Vương Tư Vũ liền giả vờ hỏi: “Rơi cái gì à? Em tìm giúp chị nhé?”
Trương Thiện Ảnh đỏ hết cả mặt, nói không có việc gì, lại đi khắp một vòng không thấy, liền lẩm bẩm: “Sao lại không thấy được nhỉ?”
Xoay người vừa định ra khỏi cửa, liền vỗ vỗ đầu, nói: “Trí nhớ thật là, Tiểu Vũ, quần áo của em cũng đã một đống rồi nhỉ, để chị thuận tiện giặt giúp em luôn.”
Dứt lời lấy từ tủ quần áo ra một đống quần áo bẩn, lại xoay người đi tới chỗ giường, “Em về sau đừng có nhét tất thối xuống dưới đệm nữa, coi cái phòng của em có cái mùi gì đi, thối muốn chết.”
Vương Tư Vũ cuống quít giữ tay cô, “Chị dâu, tất tự em giặt là được rồi.”
“Khách khí với chị dâu làm gì!” Trương Thiện Ảnh cười nhấc đệm lên, Vương Tư Vũ liền vội vàng nhảy vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại, ngay sau đó, chỉ nghe thấy phía bên ngoài có tiếng ‘rầm rầm’, sau đó cánh cửa bị đạp mấy cái, “Vương Tư Vũ, em là đồ hư hỏng!”
“Em chỉ muốn tưởng tượng mà thôi.” Vương Tư Vũ thấp giọng giãi bày.
Tiếng giãi bày của hắn lại đưa tới một trận đập cửa mãnh liệt, “Tưởng tượng cũng không được, em chờ đó, chị sẽ gọi cho Triệu Phàm!”
Vương Tư Vũ hoảng sợ, nhưng ngẫm lại cảm thấy rằng cô không thể nói được, chẳng qua là chỉ hù dọa mình thôi.
Đợi một hồi lâu, nghe thấy Trương Thiện Ảnh đạp cửa ra ngoài, Vương Tư Vũ mới dám ló ra, thấy trong phòng đã loạn xì ngậu, quần áo bị vất lung tung, bên trên còn có vô số vết chân, liền ngồi xổm xuống thu dọn từng thứ một, dọn xong, mới nằm lên giường, vuốt cằm cười khổ: “Một vạn đồng, đáng giá!”
Chương 15 : Đi đày ở biên ải.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 15: Đi đày ở biên ải.
Thành ủy của thành phố Thanh Châu hiện giờ là một tòa nhà văn phòng cũ, đó là một khối kiến trúc cao chín tầng mang phong cách cổ, trụ cột chắc chắn, kết cấu đơn giản vững chắc, đặc biệt là loại gạch lát màu đen nhìn giống như đồng đen, hiện giờ đã không còn ở đâu có nữa, khiến cho cả tòa nhà từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ vững chãi. Nhìn kỹ hơn vào, dường như trên mỗi viên gạch đều có dấu vết bị mưa gió ăn mòn, những dấu vết này giống như là ký hiệu ma pháp khắc vào đồ vật vậy, khiến cho cả tòa nhà to lớn có một loại ma lực không tên, khiến cho tất cả những ai đi ngang qua đều phải ngửa mặt lên, đó là một loại quỳ bái với quyền lực.
Tòa nhà văn phòng mới từ năm trước đã bắt đầu xây rồi, hiện giờ công trình đã hoàn thành được khoảng tám phần mười, chỉ còn lại một chút công tác kết thúc, nghe nói rất nhanh là sẽ xong. Các thanh niên ở trong cơ quan đều mong mỏi được sớm dọn sang đó, chỉ có điều Trương bí thư thành ủy lại có vẻ rất lưu luyến với nơi này, thường xuyên nói với thư ký là không nỡ rời đi, ở đây vài năm thật còn nhiều hơn là ở nhà, Vu thư ký liền cười nói trái tim của bí thư đều giao hết vào việc công tác, hiện giờ những công dân giống như ngài thật sự là càng ngày càng ít.
Buổi sáng thứ hai, Chu thư ký trưởng lúc này đang ngồi trong văn phòng bí thư thành ủy, cẩn thận hội báo thành quả mấy ngày hôm trước lên tỉnh lỵ. Tuần trước bởi vì Trương bí thư phải đi theo phó bí thư tỉnh ủy tới một địa khu phát triển ở phía nam để khảo sát, cho nên Chu Tùng Lâm vẫn chưa có cơ hội để báo cáo công tác. Trương Dương bí thư vừa đến, ông đã vội vàng đứng chờ ở trước cửa văn phòng, chờ ở bên ngoài chừng gần nửa giờ, Vu thư ký rốt cuộc cũng đi từ bên trong ra, khách khí gật đầu với Chu Tùng Lâm: “Thư ký trưởng, Trương bí thư ời.”
Trong văn phòng, bí thư thành ủy Trương Dương cầm một điếu thuốc trong tay, cười tủm tỉm lắng nghe. Vóc dáng của ông không cao, nhưng lại mười phần kiểu cách, ngửa thân mình dựa vào ghế xoay, hai chân đương nhiên là vắt chéo, chân phải thình thoảng còn nâng lên hạ xuống.
Mà Chu Tùng Lâm dáng người cao hơn ông rất nhiều lúc này lại có vẻ rất cung kính, ngồi hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, âm thanh rõ ràng và hơi trầm.
” Tùng Lâm, vất vả rồi.” Nghe xong Chu thư ký trưởng hội báo, Trương Dương hơi nghiêng người về phía trước, giống như là tỏ vẻ khách khí với Chu Tùng Lâm, lại giống như chỉ tiện tay gạt tàn thuốc mà thôi, động tác nhẹ nhàng mà thoải mái. đọc truyện mới nhất tại .
Nghe thấy Trương Dương gọi ông là Tùng Lâm chứ không phải là thư ký trưởng, hay là Tùng Lâm đồng chí, Chu thư ký trưởng biết là bí thư cực kỳ vừa lòng với công tác hiện giờ của mình, liền mỉm cười nói: “Vương trưởng ban không có ở đây, tôi hẳn cũng nên vất vả một chút.”
Những lời này bên trong có ẩn ý, vốn những loại chuyện giống như thế này đều chỉ cần ban tuyên truyền ra mặt, không cần làm phiền đến ủy ban, nhưng Chu Tùng Lâm đã biết rằng sự kiện lần này ban tuyên truyền cũng đóng một vai trong đó, cho nên mới cố ý nói ra cái tên Vương trưởng ban.
Quả nhiên, khi nghe thấy ba chữ Vương trưởng ban, Trương Dương hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, mở miệng hỏi: “Tùng Lâm, ông thấy thế nào?”
Chu thư ký trưởng nắm được những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt Trương Dương, lại càng xác định được lời của Vương Tư Vũ nói,