Insane
Quán cà phê XY

Quán cà phê XY

Tác giả: Bình Quả Thụ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 7.5.00/10/269 lượt.

, A liền cởi bớt áo quần ra, bắt đầu hát. Từ mấy bài hát thị trường suốt ngày phát ở mấy hàng quán ven đường đến những bài hát từ thời xửa thời xưa, từ tiếng Trung cho đến tiếng Anh, từ nhạc chế cho đến dân ca, hiểu biết của A về âm nhạc quả là khiến B không thể xem thường, đồng thời khả năng “phối khí” toàn bộ các bài hát với cung cách hát đặc biệt đến bất thường cũng khiến B mở rộng tầm mắt.

A một mình hát hò vui vẻ một lúc rất lâu, cảm thấy thật quá vô vị, liền đẩy đẩy B: “Ê, trí thức, tôi không hát nữa, chúng ta chơi gì vui vui đi?”.

B nhìn nhìn A: “Ý của cậu là…”.

A: “Đã chơi thì phải chơi hết mình, những lúc như thế này thì việc thích hợp nhất là gì, anh hiểu rồi đấy”.

B: “…”.

A cười có phần dâm đãng: “Dù sao chúng ta hai người cũng không chơi được, gọi hai cô ‘công chúa’ tới nhé”.

Nói thật thì B cũng có hơi bất ngờ. Bản thân bình thường đi tiếp khách cũng hay gọi mấy cô gái đến mua vui, nhưng chẳng ngờ A lại cô đơn đến độ bản thân đi chơi cũng cần… Chắc có lẽ bị không khí hạnh phúc đến mù mắt của cặp công với thụ kia kích thích rồi.

B từ chối không cho ý kiến, im lặng nhìn A.

A: “Được rồi, đừng có giả bộ nữa, tôi biết anh cũng muốn mà”.

Chẳng bao lâu sau có hai cô “công chúa” đến, eo thon chân dài. A bĩu môi, ghé lại nói thầm với một trong hai cô mấy câu, trên mặt cô nàng lập tức hiện lên vẻ kỳ quái: “Quý khách thật sự muốn ạ?”.

A hăng hái gật đầu lia lịa: “Mau lên, mau lên, ngứa ngáy chết được rồi đây này!”.

A quay sang nhìn B, vui vẻ nói: “Đừng vội, lát nữa dụng cụ quan trọng nhất sẽ tới liền”.

B: “… Tôi ra nhà vệ sinh một chút”.

B ở trong toilet nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng quyết định nể mặt cái duyên quen biết mà tìm cách khuyên can A, tránh cho cậu làm ra mấy hành vi nguy hiểm.

Đợi đến lúc B ra khỏi toilet, đẩy cửa bước vào phòng thì đã thấy A cùng hai cô gái kia mỗi người ngồi ở một cạnh của cái bàn vuông, trên bàn là mấy thanh nhựa dẻo hình chữ nhật có in hình hoa…

Bàn mạt chượt còn thiếu một chân!

B sững người nhìn A: “Cậu…”.

A cực kỳ hưng phấn: “Mau lên mau lên, lâu lắm không đánh, ngứa tay lắm rồi! Nói trước nhé, người đứng bét mỗi ván phạt một cốc rượu đấy!”.

Hai tiếng sau, B nhìn A say đến bất tỉnh nhân sự, thở một hơi dài thườn thượt. Hai cô “công chúa” kia cầm tiền thắng được trong tay, khó xử nhìn B: “Quý khách, ngài xem…”.

B khoát tay: “Được rồi, các cô cứ đi đi”.

19

Sáng sớm, A bị tiếng chuông hẹn giờ đánh thức, cậu nhắm mắt đưa tay mò mò trên cái bàn đầu giường, mò cả nửa ngày cũng chẳng thấy chuông đâu, may mà người bên cạnh kịp thời tìm thấy mà tắt chuông, nếu không chắc ồn chết mất!

Ý? Đợi đã…

A mở bừng mắt ra: Bên cạnh có người! Cậu lập tức bật dậy nhìn sang bên cạnh mình, là B! Lại nhìn xuống cơ thể mình, toàn thân trống trơn, đến cái quần lót cũng chẳng có! Chuyện gì thế này? Cậu sao lại cả người không một mảnh vải cùng B nằm trên giường?

A cố gắng nhớ lại tối qua: Ăn cơm… hát karaoke… đánh mạt chược… bản thân toàn thua, uống cũng không ít rượu… về sau thì cố mãi cũng chẳng nhớ được gì. Có điều, chắc là mình uống say quá, B đành đưa luôn về nhà hắn.

Có lẽ do cử động của A quá mạnh, B cũng tỉnh dậy. Anh ngồi lên nhìn A: “Cậu tỉnh rồi hả?”.

A: “Tối qua anh đưa tôi về à?”.

B: “Tối qua cậu uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, đành phải đưa về nhà tôi”.

A: “Thật cảm ơn anh”.

B khoát tay xuống giường, cầm lấy đồ ngủ mặc lên: “Không có gì”.

A yên tâm rồi, lại như nhớ đến chuyện gì hài hước lắm mà bật cười, nói với B: “Anh có biết lúc tôi tỉnh dậy thấy mình thế này đã nghĩ gì không? Nghĩ đến một cảnh thường thấy trong tiểu thuyết và phim truyền hình: Cái gì mà sáng sớm tỉnh lại thấy mình nằm ở nhà ai đó, nhìn trên người có mấy dấu đỏ đáng ngờ, trên giường còn có vệt máu, liền tưởng mình với đối phương đã làm gì rồi. Ha ha ha ha ha, tôi còn suýt nữa không nhịn được mà giở chăn ra soi ý chứ, ha ha ha ha ha…”.

Mặt B không thể hiện chút cảm xúc gì nhìn A. Đến tận lúc ngưng cười, A mới hỏi một câu: “Sao thế?”.

B: “Chúng ta thực sự đã làm rồi”.

A phì cười: “Anh đừng đùa nữa, không thể nào đâu!”.

B: “Tối qua tôi uống cũng không ít”.

A: “Trên người tôi đến cả vết hôn còn chẳng có”.

B kéo vạt áo ngủ ra: “Ở trên người tôi”.

A: “Thế vệt máu mờ ám đâu?”.

B: “Nếu cậu không bị mù màu thì cứ nhấc chăn lên đi, tôi nghĩ là cậu sẽ nhìn thấy thôi”.

A như bị sét đánh trúng đầu. Trên cổ B đúng là có mấy vết đỏ rất khả nghi, trên cánh tay cũng có mấy vết xanh tím, trên giường… trên giường cũng…

Cậu yếu ớt cất tiếng: “Sao có thể… Thế tại sao tôi chẳng cảm thấy gì cả…”.

Ánh mắt B nhìn cậu dường như có chút thương hại: “Tối qua cậu quả thật uống hơi nhiều…”.

Cho đến tận trước khi B ra khỏi cửa, A vẫn còn đang trong trạng thái hóa thạch. B nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tối qua chắc cậu mệt chết rồi”, sau đó liền tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà đi làm.

Ba ngày sau.

B đột nhiên nhận được điện thoại của A, nói muốn gặp anh có chút việc. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái nhưng B vẫn đồng ý. Hai người hẹn nhau ở một quán trà, A vừa nhìn thấy B đế