
m Tây Canh cười ngồi xuống, hiện tại anh đã có thể thành thục mặc quần áo cho con gái, “Nha! Bé nhà chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, giờ đi đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa ba ba tết tóc cho, được không?”
“Dạ! Đánh răng với ba ba!” Bé lôi kéo Lâm Tây Canh vào nhà tắm.
Hai người vừa đánh răng vừa ngân nga hát, đây ra việc bé thích làm nhất. Mỗi ngày cùng cha rời giường, tiễn cha đi làm, buổi tối lại đón cha về nhà, ngày nào cũng thế, làm không biết mệt.
Khi hai cha con tay trong tay ra khỏi phòng tắm, liền thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang ở phòng khách. Nghe thấy tiếng hai người, cô chậm rãi quay lại, ánh mắt đờ đẫn, như đối diện với những người xa lạ.
“Sao lại không đi giầy?” Lâm Tây Canh buông tay bé, đi đến trước mặt cô.
“Ách?” Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, đúng là cô đang đi chân đất, “Em quên mất!” Cô lúng túng trả lời.
“Con gái! Đến phòng bếp tìm dì được không?” Lâm Tây Canh xoay người nói với con gái.
Bé gật gật đầu, lũn cũn chạy vào phòng bếp.
“Nào! Về phòng đi giầy!” Lâm Tây Canh kéo tay Lưu Ỷ Nguyệt, hai vợ chồng cùng quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh ấn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống đi giầy cho cô, vừa làm vừa nói, “Nhớ đi giầy nhé! Nếu không sẽ bị cảm lạnh, nhớ không?”
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn người đàn ông này, anh đang xỏ giầy cho cô. Một người đàn ông tài giỏi lại xỏ giầy cho phụ nữ, đủ thấy anh yêu cô cỡ nào. Cô đăm chiêu suy nghĩ, giống như giầy này không phải đi vào chân cô, mà là vào chân người khác. Lúc này, Lâm Tây Canh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Một người trên giường, một người ngồm xổm dưới đất, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như lắng lại.
“Nhìn gì vậy?” Lâm Tây Canh hỏi cô.
“Cám ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Không cần cảm ơn! Chúng ta là vợ chồng. Nhớ không?” Lâm Tây Canh cười đứng lên, thuận tay kéo Lưu Ỷ Nguyệt dậy, “Đi đánh răng rửa mặt, còn ăn sáng nào! Cho em mười phút, bắt đầu từ bây giờ!” Lâm Tây Canh đẩy Lưu Ỷ Nguyệt vào nhà tắm, sau đó bấm giờ. Đây là anh cố ý chuẩn bị cho cô, hy vọng âm thanh tích tắc có thể nhắc nhở Lưu Ỷ Nguyệt sự trôi chảy của thời gian.
Đến khi Lưu Ỷ Nguyệt bước ra, Lâm Tây Canh và bé đã ngồi ở bàn ăn. Anh ngẩng đầu, nhìn lướt một lượt, khóe môi nhếch lên, ngón tay quyệt qua mép, nói với cô, “Chỗ này, chưa sạch, còn bọt thuốc đánh răng!”
“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt lấy tay lau đi, nhưng thế nào cũng không đúng chỗ, thấy vậy, Lây Tay Canh liền nghiêng người về phía trước, vừa lau vừa giễu cợt cô, “Thật giống con!”
“Hì hì…” Bé che miệng cười trộm, Lưu Ỷ Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt.
Một nhà ba người bắt đầu ăn cơm, không vui vẻ như trước đây, sau khi Lưu Ỷ Nguyệt bị bệnh, bữa sáng thường rất im lặng. Động tác của cô rất chậm, như là quay chậm một cuộn băng, có khi đang ăn liền dừng lại, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cũng vậy…
“Sao vậy? Khó ăn sao?” Lâm Tây Canh để ý vợ, khẽ hỏi.
“Ách…” Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn anh, “Anh hỏi gì vậy?” Cô nhíu mày hỏi lại.
“Khó ăn sao?” Lâm Tây Canh chỉ chỉ bát cháo trước mặt cô.
Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, còn đảo thìa trong bát cháo, chậm chạp để trên mặt bàn, “Không… ngon lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng trả lời, còn hơi nói lắp.
Bệnh tình càng ngày càng xấu, thỉnh thoảng cũng có dấu hiệu đáng mừng, nhưng thất vọng vẫn nhiều hơn. Ngày nào Lâm Tây Canh cũng nói những câu như thế, nhiều khi chính anh cũng cảm thấy vô vọng. Rút cuộc khi nào vợ anh mới khỏi bệnh, khi nào gia đình anh mới có thể sống một cuộc sống thoải mái? Nhưng anh luôn tự nhủ với chính mình, anh không thể gục ngã, mái nhà này cần anh, vợ cần anh, con cũng cần anh, anh phải mạnh mẽ gánh vác mọi chuyện!
“Con gái, tạm biệt ba nào! Ba ba đi làm!” Lâm Tây Canh buông bát, quay sang nói với bé.
“Tạm biệt ba ba!” Bé nhảy khỏi ghế, chạy đến phòng khách lấy cặp cho Lâm Tây Canh.
“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh gọi Lưu Ỷ Nguyệt lại đang ngây người.
“Ách…” Cô ngẩng đầu.
“Anh đi làm đây!” Lâm Tây Canh nói với cô.
“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngồi yên trên ghế.
“Tạm biệt!” Lâm Tây Canh đi đến trước mặt cô, khom người hôn lên má cô. Lưu Ỷ Nguyệt vô tình tránh né, “Anh đi đây!” Lâm Tây Canh nói với đỉnh đầu cô.
Bé ôm cặp sách đứng ở cửa với dì giúp việc, cố gắng giơ cặp lên thật cao cho cha, “Ba ba! Này!”
“Con ngoan! Ở nhà chăm sóc mẹ thật tốt, biết không?” Lâm Tây Canh nhận lấy cặp sách, cười nói với con gái. Bé chưa đi học mẫu giáo, cả ngày đều ở nhà, anh không biết quyết định như vậy có đúng không, bởi khi biết điều này, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đều cực kì phản đối, “Anh coi đứa nhỏ là chuyện đùa sao?”
Lâm Tây Canh ra ngoài, trước khi cánh cửa khép lại vẫn cố nhìn thoáng qua, nhưng bóng dáng anh chờ mong vẫn không xuất hiện.
CHƯƠNG 75: RỰC RỠ
Trên tờ lịch vô vàn màu sắc, cứ mỗi ngày qua đi Lưu Ỷ Nguyệt lại lấy bút màu khoanh một vòng tròn thật lớn. Khoảng cách từ đó đến vòng tròn màu đỏ cuối cùng ngày càng gần, chính vì vậy Lâm Tây Canh rất không muốn nhìn tờ lịch, cảm giác như án tử hình đang chờ sẵn vậy!
Ngày cuối năm cuối cùng vẫn tới, chờ đợi gian nan bao n