
ra được đây là Thái Nhất đang giận lẩy, cùng ai đánh cược, vì cái gì đánh cược, hoàn toàn không biết.
Ai dám làm cho một vị kim chi ngọc diệp gởi nuôi ở trong chùa quy y nha? Hòa thượng lớn nhỏ trong chùa xem như là cho bọn họ một trăm cái lá gan cũng không dám xuống tay.
Tóc Thái Nhất là chính bản thân hắn cạo sạch sẽ.
Sau đó lại lấy một cái pháp danh lung tung, thế nào cũng phải bức mọi người đổi cách xưng hô.
Hồi tưởng lại từng màn với chuyện cười năm đó dường như thoáng qua trước mắt, lại không biết trong nháy mắt, lại đã qua nhiều năm như vậy.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời cơ tốt để nói chuyện bát quái này.
Mấy người bước chân lên địa bàn của Đại Tuyết Sơn , chung quanh tuy rằng yên tĩnh không người, nhưng không dám đảm bảo khi nào thì bỗng nhiên liền từ nơibí mật chạy ra mấy người cao thủ, vẫn là phải sớm lên kế hoạch, mới là thượng sách.
Q.4 – Chương 438: Là Người, Thì Có Dục Vọng (8)
Mấy người bước chân lên địa bàn Đại Tuyết Sơn, chung quanh tuy rằng vắng vẻ không người, nhưng không dám đảm bảo đến lúc nào đó từ nơi bí mật bỗng xuất hiện mấy tên cao thủ chạy ra, vẫn là sớm lên kế hoạch, mới là thượng sách.
“Chúng ta đi thôi.” Mộ Lăng Không đứng lên, dặn dò lần nữa “Ta không ngăn cản các ngươi đi, nhưng là tuyệt đối không được khinh thường sơ suất, định nghĩa cao thủ ở Đại Tuyết Sơn hoàn toàn khác so với Trung Nguyên, lấy công lực trước mắt của ta mà nói, nhiều nhất bằng ba thành của Hậu Thổ thánh mẫu.”
Có Đế Tuấn ở bên người, Mộ Lăng Không có cơ hội cực nhỏ để có thể xuất thủ.
Ba thành theo lời từ miệng nàng, chỉ là một khái niệm rất mông lung, dọa đến không ít người.
Không lâu sau, khi bọn họ có cơ hội đối diện với Đại Tuyết sơn trong truyền thuyết Đại thì mới hiểu được Mộ Lăng Không lo lắng tuyệt không phải vô căn cứ.
Có đôi khi người khác cảnh cáo vẫn là nên nghe thỏa đáng một chút.
Kẻ tài cao gan cũng lớn, đích xác không sai.
Nhưng còn có một câu tục ngữ tên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
… …
Toàn bộ bố cục của Đại Tuyết Sơn, đều là lấy Chủ Điện triển khai.
Mấy trăm năm trước, cũng là có nơi này đầu tiên, rồi sau đó mới theo thời gian trôi qua, dần dần xuất hiện cảnh tượng phồn hoa bên ngoài điện.
Chủ Điện, được một thế hệ gọi là Hậu Thổ Thần Điện, chính là chỗ tâm tạng của Đại Tuyết Sơn, nơi này đứng đầu ở Đại Tuyết Sơn, cùng với thành quả trí tuệ của mấy trăm vị cao thủ trong Đại Tuyết Sơn.
Giống như miêu tả bên ngoài, Đại Tuyết Sơn là một chỗ thế ngoại đào viên tránh xa hồng trần, như vậy chắn chắn Hậu Thổ thần điện chính là nơi cất giữ trưng bày trân bảo.
Vàng bạc có giá trị, những bí tịch võ công tư mật được xưng tục là vật vô giá, cho dù chỉ truyền ra một quyển, cũng có thể trở thành chí bảo mà người giang hồ đổ xô vào.
Mà bây giờ, nó đang mở rộng cánh cửa, vắng vẻ nghênh đón khách nhân từ xa tới.
Không? ?
Không sai!
Giống thành trấn phía dưới, một bóng người cũng không có, trong trong ngoài ngoài, trừ bỏ xanh vàng rực rỡ, bài trí vô giá ở ngoài, có vật sống gì thở ngược lại trở thành việc lạ.
Q.4 – Chương 439: Là Người, Thì Có Dục Vọng (9)
Không? ?
Không sai!
Giống như thành trấn phía dưới, một bóng người cũng không có, trong trong ngoài ngoài, trừ bỏ xanh vàng rực rỡ, bài trí vô giá ở ngoài, có vật sống gì thở ngược lại trở thành việc lạ.
Năm người lúc đầu còn trốn trốn tránh tránh, sợ tiết lộ hành tung.
Nhưng càng đi đi vào trong, cái loại cảm giác kỳ quái này lại càng mạnh.
Hậu Thổ Thần Điện, Đại Tuyết Sơn địa bàn đứng đầu ư, lại ngay cả một tên thủ vệ cũng không có, đây không phải thật kỳ quái sao?
“Kỳ lạ, Đại Tuyết Sơn không có ai sao? Chẳng lẽ những cao thủ đều suy nghĩ cẩn thận về tầm quan trọng của sinh mệnh, hoàn tục xuống núi, cưới vợ sinh con, sống vui vẻ qua ngày sao?” Thái Nhất tiếp nhận, cẩn thận dò xét một căn phòng.
Dị bảo quý hiếm trong Hậu Thổ Thần Điện hắn không có để vào trong mắt, bí tịch võ công sắp xếp chỉnh tề cũng không có thay đổi dục vọng, Thái Nhất chạy trước nhất, cố gắng từ trong cung điện không có bóng người tìm được hơi thở của những người này.
Mộ Lăng Không vùng ra khỏi bó buộc của Đế Tuấn, xách làn váy lên, bước chân lại càng lớn, cuối cùng cư nhiên lại chạy bước nhỏ, rất nhanh liền ở phía sau đám đông, biến mất bảy lần tám lượt ở cuối cung điện.
Mục tiêu của nàng là Tĩnh Tư thất trong đại điện, nơi đó là địa phương minh tưởng của Hậu Thổ thánh mẫu, nếu nàng không có ra ngoài, phần lớn thời gian đều cũng tiêu tốn ở nơi này.
Trước đây, hàng năm Mộ Lăng Không đều có cơ hội đến đây bái kiến hai ba lần, nàng cung kính thiếp phục dưới chân nữ nhân cao quý nào đó, nghe của nàng dạy bảo, hơn nữa coi đây là vinh hạnh.
Chỉ là, nàng không nghĩ ra, Hậu Thổ thánh mẫu coi cung điện thiêng liêng còn hơn cả tính mạng, vì sao mọi lui tới rõ ràng, ngay cả mây tên thị vệ cũng không để lại.
Chẳng lẽ trên Đại Tuyết Sơn xảy ra biến cố gì, làm cho những người lấy tình yêu võ học làm mục tiêu duy nhất lại sôi nổi rời đi?
Mộ Lăng Không đoán không ra chân tướng chuyện này, chỉ cảm thấy sau khi đi ra từ