
a bên ngoài của hắn, hơn nghịch ngợm lộ ra đầu lưỡi, xoay tròn, đảo quanh.
“Bọn họ nói, cung điện trống là cho nương nương mới ở. . . .”
Q.4 – Chương 335: Thái Nhất Trở Về ( 5 )
“Bọn họ nói, cung điện trống là cho nương nương mới ở. . . .”
“Bọn họ còn nói, tháng sáu sẽ phải tuyển chọn tú nữ vào cung. . . Còn muốn người ta tự mình chủ trì. . .”
“Ta mới không cần đem phu quân tặng cho người khác, Tiêu Trúc là của ta, Đế Tuấn cũng là của ta, người nào giành với ta, ta muốn giết người đó. . .”
“Phu quân, nếu ta không né tránh thật xa, đến lúc đó thật hại đến mạng người, chàng phải phụ trách! !”
Một bàn tay to bao trùm tay mềm của nàng, siết chặt, hô hấp của Đế Tuấn chưa thay đổi, cũng không dễ dàng lên tiếng, duy trì thái độ yên lặng, nghe.
Đây cũng không phải là vi phạm lần đầu, hắn như là đã quyết định muốn tức một lần, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Mộ Lăng Không lại chủ động đụng đụng, chân ngọc thon dài, không khách khí gác lên, giữa hai người trong nháy mắt không còn một khe hở.
“Chàng luôn nói không quen làm một Hoàng đế, mà ta cũng vậy, làm hoàng hậu đâu có đơn giản như vậy, bình thường quản lý chuyện vụn vặt trong hậu cung còn chưa tính, cư nhiên bây giờ còn tự tay chia sẻ phu quân yêu quý, ta rất tức giận.”
Đế Tuấn bắt đầu xoa xoA mu bàn tay nàng. . . Chuyên tâm nghe nàng moi tim thổ lộ.
“Dù sao, ta chính là không cho phép chàng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, không cho phép chàng ban mưa móc cho đám nữ nhân khác, không cho phép chàng buổi tối ngủ ở bên cạnh người khác, lại càng không cho bất cứ nữ tữ nào ngoài ta sinh hạ con cái cho chàng.”
Không đếm xỉa gì, dù sao cũng đã nói rồi, còn có cái gì nói không ra.
Nàng càng nói càng nghẹn ngào, không có võ công, người cũng trở nên yếu ớt, vài ba lời, hắn còn chưa có phản ứng, nàng ngược lại lệ rơi đầy mặt.
“Nói xong rồi sao?” Hắn rốt cuộc nói chuyện, lười biếng, giống như mới tỉnh lại, còn dẫn theo nồng đậm buồn ngủ.
“Không có!” Chỉ là, bây giờ không nghĩ ra nhiều hơn mà thôi.
“Vậy tiếp tục.”
Q.4 – Chương 336: Thái Nhất Trở Về ( 6 )
“Vậy tiếp tục.” Lật người, đối mặt với nàng, thuận tiện lại đưa ra tay, lôi nàng trở về trong ngực.
“Không muốn nói nữa.” Hơi thở của hắn đập vào mặt, ấm áp như trong trí nhớ, quen thuộc muốn khóc, Mộ Lăng Không đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, quyến luyến chui vào trong, như đứa bé lạc đường mới vừa tìm được người thân.
“Một chút xíu chuyện nhỏ như vậy, xem nàng làm khó lên như vậy kìa, được rồi, chuyện như vậy tạm thời quẳng đi, về sau không cho động một chút liền muốn rời nhà ra ngoài, vi phu rất tức giận.” Đưa một cánh tay , không nhẹ không nặng vỗ xuống cái mông nhỏ, Đế Tuấn không che giấu được hài lòng.
“Biết.” Mộ Lăng Không khó chịu nói, có chút tức giận, chỉ là, có thể làm cho hắn khôi phục bình thường, vẫn là coi như là đáng giá.
Đế Tuấn lại gần, vễnh tai, “Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ.”
“Ta biết rồi, nhớ rồi, từ nay về sau cũng không như thế nữa.” Nghiến, hàm răng phiếm lạnh, hắn còn có yêu cầu gì, nàng đều tiếp.
Chỉ là, nàng cũng giận, so với hắn còn lớn hơn, gần như muốn bung nổ.
“Nương tử lời này thật không có thành ý, vi phu không tin.” Ngáp một cái, hai giọt nước mắt đọng ở hốc mắt, khuôn mặt trẻ con cực kỳ thức thời thu lại sắc mặt, “Sắc trời đã tối, chúng ta mau mau ngủ đi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”
“. . . . . . .”
“Cái gì? ? Nương tử không muốn ngủ? ? Vẫn còn tinh thần, không đủ mệt mỏi? ? ?” Hắn mặt cười xấu xa lần nữa đặt lên, “Vậy chúng ta làm chút vận động “này nọ ” “này nọ ” nhé ? ?”
Vậy thì tốt, dù sao mỗi ngày đều vận động, một đêm nhiều thêm một lần, hắn chịu đựng được! !
. . . . . . . . .
Gió buổi sáng phất qua, cửa thành mở rộng, người buôn bán sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, có thể được phép tiến vào.
Một hòa thượng thân hình thon gầy, ngũ quan tuấn mỹ khác thường xuất hiện tại cửa. . .
Q.4 – Chương 337: Thái Nhất Trở Về ( 7 )
Một hòa thượng thân hình thon gầy, ngũ quan tuấn mỹ khác thường xuất hiện tại cửa, trên lưng mang một cái bao tải thật to, cũng không cưỡi ngựa, long đong mệt mỏi mà đến.
Hắn mặc tăng bào màu vàng nhạt, da hơi đỏ lên, khó nén mệt mỏi, giống như đã đi một khoảng đường rất xa.
Binh lính giữ thành cùng không gây khó khăn, cho hắn vào thành.
Hắn cũng không trực tiếp tiến về một ngôi chùa nào, mà đi thẳng hướng đông, về phía hoàng cung.
Rất nhiều năm không trở lại, đường đi vẫn không khác như trong trí nhớ, phần lớn, càng thêm phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường phố, cửa hàng san sát, đồ chơi mới mẻ chưa từng thấy qua khiến người ta không kịp nhìn hết, luyến tiếc trong nháy mắt.
Hoàng triều thay đổi, cuộc sống của dân chúng cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Chỉ cần có thể sống một cuộc sống an ổn, ai lại quan tâm xem người nào đang ngồi trên long ỷ.
Hoàng cung càng ngày càng gần.
Mấy thị vệ canh giữ trước cửa cung, ai cũng tinh thần tỉnh táo, người mang khôi giáp, thân thể giống như cây tùng, hai đội tuần tra qua lại, còn có một đội giữ cửa chính, không cho người tùy ý đến gần.
Đây là uy nghiêm của h