
cũng đã chứng minh cho nàng thấy sự cường đại của mình, nhưng đổi về được gì?
Nàng thà rằng bị thương tổn tới bản thân cũng muốn chém hắn một kiếm.
Thân đau, lòng đau, đến cuối cùng, không thể phân biệt được cái nào đau hơn.
Đế Tuấn xé rách áo bào, giúp Mộ Lăng Không băng lại vết thương, tạm thời làm chậm tốc độ chảy máu: “Ta vẫn tưởng rằng ngươi là nam nhân, bây giờ nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là như thế.”
“Ta không cố ý, là nàng, là nàng tự mình đụng vào.” Trực giác Huyền Minh cho hắn biết mặc kệ hắn chửi bới ở trước mặt Mộ Lăng Không, cũng mặc kệ hắn lớn tiếng phản bác như thế nào cũng có vẻ yếu thế vô cùng.
“Huyền Minh, từ nay về sau không cần để cho ta nghe được ngươi nói ngươi yêu Mộ Lăng Không sâu đậm, tình yêu rẻ tiền của loại người như ngươi, không xứng dùng ở trên người nương tử ta, cho dù là tương tư đơn phương cũng làm dơ bẩn thuần khiết của nàng.” Nhẫn tâm khinh bỉ, thậm chí Đế Tuấn lười giương mắt nhìn hắn, thứ người như thế, không xứng làm đối thủ.
Sài lang hổ báo, hung mãnh giống nhau, như súc sinh chính là súc sinh, không có tình mùi vị và tình cảm của con người.
“Ngươi trả Lăng Không cho ta.” Bị đâm kích mấy câu, Huyền Minh không có cách nào bình tĩnh coi như không nghe thấy được.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n “Nàng bị thương vô cùng nặng, để cho ta tới chữa trị cho nàng, trên người ta mang theo linh dược của Đại Tuyết Sơn, nhất định có thể giúp nàng khôi phục như trước.”
Không đợi Đế Tuấn trả lời, ngược lại Mộ Lăng Không đang thở hỗn loạn nâng mí mắt, sắc mặt tái nhợt, màu sắc đôi môi đỏ mọng biến mất hết: “Ta _ đừng! Ta thà chết cũng sẽ không dùng đồ của ngươi, phu quân, ta còn thiếu huynh đệ Tiêu gia một nhân tình, ngày đó bọn họ tặng ta nhiều lễ vật như vậy, ta nhận, cũng không có báo đáp. Cho nên, cho nên, ta không thể để bịn họ chết mà tâm cũng lạnh.”
Tư thái của nàng rõ ràng vô cùng.
Vương vấn không sứt, không phải là cá tính của nàng.
Nói xong, Mộ Lăng Không nhắm mắt lại, miệng mở to thở hổn hển.
Q.2 – Chương 276: Dùng Thân Của Ta Đổi Lấy Tâm Của Ngươi (6)
Nhìn nàng thật sự quá cực khổ, hắn duỗi ngón, điểm huyệt ngủ của nàng, tạm thời làm nàng thoát khỏi cực khổ.
Đại hoàn đan, lấy ra một viên, nhét vào miệng nàng, bảo vệ tâm mạch.
Võ lâm chí bảo, người người cướp đoạt, nhưng trong mắt hắn, không bằng một nụ cười của nàng.
Linh dược Đại Tuyết Sơn, có lẽ trân quý, nhưng hắn cũng không thèm khát.
Đối với Huyền Minh, thù và hận, không thể nào hóa giải, hai người gặp nhau, vẫn là cục diện người chết ta sống, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
”Còn chưa kết thúc, chúng ta tiếp tục.” Dàn xếp tốt cho nàng, hắn lại nhặt lên trường nhuyễn kiếm, ”Ta cảm ơn ngươi đã không tới quấy rầy lúc nàng đang vượt ải, để cho nàng thuận lợi hoàn thành, cho nên ta giữ cho ngươi được toàn thây.”
Ánh mắt của lục huynh đệ Tiêu gia, không có cái nào khép lại, hắn không cho câu trả lời thỏa đáng là không được.
”Không, ta không muốn đánh rồi.” Ngoài dự đoán, Huyền Minh nói thẳng cự tuyệt, ”Ta đến Trung Nguyên, chỉ có một mục đích, chính là đưa nàng về Đại Tuyết Sơn, dẫn nàng thành một thành viên chính thức, sau đó thuận lợi vẻ cưới nàng thành nữ nhân của Thần Vương, nhưng mà, hình như ta đã làm sai một số chuyện, thiếu niên, ta thật tự không hiểu cách suy nghĩ của mấy người ngoài núi, cường giả sinh tồn, quyết định tất cả, đây không phải là chân lý trời ban sao? Tại sao các ngươi lại không làm chuyện quan trọng?”
”Người Trung Nguyên còn có nguyên tắc, đại khái ngươi không hiểu được.” Cười tà nịnh, hắn chậm rãi đến gần, ”Quy tắc trò chơi, đích xác là do cường giả định nghĩa, có vài người, ngươi không nên đi chọc, hơn nữa cũng không phải ngươi có khả năng chọc nổi. Huyền Minh, đả thương người của ta, ngươi còn muốn đi?”
”Mặc dù thương tích của bổn tôn vô cùng nặng, nhưng ngươi chưa chắc nhất kích tất sát ( một chiêu liền diệt), tử thù giữa ngươi và ta, không ngại chọn ra một ngày, giải quyết cái khác.” Kéo thân thể tàn phá, Huyền Minh mất đi lòng tranh đấu, hắn dùng tốc độ nhanh như quỷ mị lao đến cửa động, lưu lại một mảnh âm thanh có vẻ yếu đuối…
Q.2 – Chương 277: Dùng Thân Của Ta Đổi Lấy Tâm Của Ngươi (7)
”Sư phụ của Lăng Không là chủ của Đại Tuyết Sơn, nàng mới phải là người đợi Lăng Không quay về, giữa các ngươi, coi như không có một đao ngăn chặn của ta, cũng nhất định không có cái kết cục tốt đẹp, quý trọng mấy ngày cuối cùng này.”
Nhuyễn kiếm của Đế Tuấn trực tiếp vung trên mặt hắn làm đáp lời :”Tới mấy người, gia giết mấy người, vô cùng hoan nghênh.”
”Rất khí phách” Khen một tiếng, cả người Huyền Minh biến mất trong thể khí có lẫn mùi lưu hoàng, không thấy tung tích.
Đế Tuấn theo sát phía sau, đến bên vách núi, chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn bóp cổ tay không dứt tiêu tán trong sương chiều.
Mộ Lăng Không vẫn ở trong sơn động, thân chịu trọng thương hôn mê, đó là hình người hắn nhớ duy nhất, Đế Tuấn không cách nào buông tha hắn, đuổi theo Huyền Minh báo thù.
”Gia ở Kinh Thành chờ ngươi, nếu như ngươi không tới, chúng ta gặp nhau ở Đại Tuyết Sơn.” Hắn hô to xen lẫn tiến