
Bởi vì nàng hiểu rất rõ, sở dĩ họ muốn nàng viên phòng với Đông Phương Manh, chỉ vì chuyện hôm nay khiến họ chớm mất niềm tin vào nàng, sợ nàng không thể tử tế với con họ, không thể bầu bạn với hắn đến già. Dựa theo ý nghĩ của họ, một khi nàng và Đông Phương Manh trở thành vợ chồng chân chính, nàng sẽ khăng khăng một lòng. PHẦN 1: (67)Ôi, đây là kẽ hở thời đại, nàng không cách nào lấp đầy.Dường như nhìn thấu băn khoăn của nàng, Công gia và phu nhân liếc nhau, đáy lòng đều có chút thất vọng. Cứ tưởng rằng, nàng đối với Manh nhi bất đồng, lại không ngờ…Yến Hồng ngẩng lên liền biết họ hiểu lầm, trong lòng có hơi sầu khổ, lần đầu tiên hận mình không có tài ăn nói.Nàng thích Đông Phương Manh, có lẽ từ từ, sẽ càng lúc càng thích, đến ngày nào đó, cảm giác thích này sẽ biến thành yêu. Nhưng hắn thì sao? Có lẽ hắn sẽ thích nàng, thích nàng bầu bạn, nhưng hắn sẽ yêu nàng sao?Nút thắt tình cảm này, có ai hiểu được?“Cha, mẹ, không phải Hồng nhi không muốn, chỉ là hiện giờ tướng công, chàng… Hồng nhi sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình chàng, không có lợi cho bệnh của chàng…” Yến Hồng ngắc ngứ giải thích.Ôi, bảo nàng giải thích chứng cô độc, tự bế, bệnh tâm lý với mấy người xưa này thế nào đây… đau cả đầu.Vợ chồng Công gia nghe nàng lắp ba lắp bắp, đột nhiên hiểu được ý tứ chưa hết của nàng, lòng cũng được an ủi. Công gia xua tay nói “Cha hiểu ý con. Cha mẹ cũng không bắt hai đứa viên phòng ngay, chỉ nghĩ là, chung quy con và Manh nhi cũng là vợ chồng. Vợ chồng, khụ, kiểu gì cũng phải viên phòng. Đương nhiên, tình hình Manh nhi bây giờ chúng ta cũng hiểu, thế nên còn cần Hồng nhi con chú tâm chăm sóc, cố gắng thêm nữa, để nó… khụ, sớm ngày hiểu chuyện.” Nói xong mặt Công gia đỏ lên, xấu hổ lườm phu nhân một cái, ý nói: chuyện xấu hổ như vậy sao lại bảo người làm cha chồng như ông đi nói với con dâu hả?!Lão phu nhân nhẹ nhàng nguýt trả: chẳng lẽ người làm mẹ chồng như bà có thể bất kể mặt mũi?!Yến Hồng không thấy hai ông bà mắt đi mày lại, lòng nàng còn đang loạn lên, vừa muốn mếu vừa bất lực.Đông Phương Manh đứng lên, kéo tay Yến Hồng muốn lôi nàng dậy. Yến Hồng không chú tâm, cả người đổ nhào tới, suýt thì nga. Đông Phương Manh hoảng hồn, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ, luống cuống đứng ngây ra, giống như sắp khóc tới nơi. May mà Yến Hồng phản ứng lại đứng vững người, vội vàng quay lại ôm hắn dịu dàng vỗ về, hắn nhìn nàng nửa ngày, ánh mắt dần bình tĩnh lại, khom người xuống kề má mình lên má nàng, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.Da mặt Yến Hồng có dày tới mấy đi nữa, thân thiết riêng tư là một chuyện, thân mật trước mặt cha mẹ chồng lại là chuyện khác, mây đỏ lập tức dâng lên trên mặt. Đông Phương Manh nhìn thấy thú vị, cứ nhìn chằm chằm không chịu dời mắt, nhất thời quên béng mình định kéo nàng đứng dậy làm gì. PHẦN 1: (68)Hai ông bà già thấy hai người thân mật như thế, dẫu trong lòng còn có chỗ bất an thì giờ phút này cũng buông xuống. Lão phu nhân cười nói “Chắc là Manh nhi đói rồi, kêu bọn nha đầu bày đồ ăn lên, đi sảnh bên ăn cơm thôi.”Lúc này Yến Hồng mới nhớ ra đã đến giờ cơm thường ngày rồi, từ sáng đến giờ nàng và Đông Phương Manh chưa ăn gì cả. Giờ nghe lão phu nhân nhắc nhở mới cảm thấy đói quá chừng. Đông Phương Manh rất nhạy bén với giờ giấc, quá giờ mà ăn thêm này nọ hắn sẽ không vui, ăn cơm cũng không chịu phối hợp êm đẹp.Vì thế vội vàng kéo hắn theo cha mẹ đi ăn cơm. Lúc ăn, Yến Hồng thấy có món thịt thỏ Đông Phương Manh thích ăn bèn gắp vài đũa vào bát hắn. Không dè hắn cũng bắt chước gắp cho nàng một đũa đáp lễ, rất có bài bản. Vợ chồng Công gia thấy thế, cũng muốn được hưởng đãi ngộ như nàng, thế là người trước người sau đều gắp cho hắn một đũa thức ăn hắn thích, được đến hồi báo tương tự, vui vẻ cười không khép miệng lại được. Một chút không vui còn sót lại trước đó, rốt cuộc bay sạch sẽ.17.Dạo Chơi Ngoại ThànhLại điều dưỡng một bận, Đông Phương Manh mới tạm khôi phục lại bộ dạng trước đó, thoáng hoạt bát hơn một chút. Chỉ là bám Yến Hồng càng chặt hơn, thậm chí tắm rửa cũng chủ động kéo Yến Hồng đi chung, hại Yến Hồng rầu một trận. Đi, lại sợ mình bị sắc dục hun đầu lần nữa, máu mũi không đủ phun. Không đi, cứ nghĩ đến vòm ngực trắng nõn nà… khụ, nàng ỡm ờ đi theo, còn không quên mang theo cái chậu rửa mặt (= = biết công dụng của chậu rửa mặt là gì không? Chứa máu mũi đó…)Kết quả nhịn tới mức mũi suýt nổ luôn! Nàng thật sự sợ có một ngày không kềm chế được sẽ đè Đông Phương Manh ra… xoay chuyển ý nghĩ đến đây, lại nhớ tới nhiệm vụ gian khổ cha mẹ chồng giao phó liền cảm thấy đầu to như cái đấu. Nàng thì không sao, tốt xấu gì cũng tới từ cái thời đại kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy à? Nhưng đối với tiểu ngốc Đông Phương Manh mà nói, heo chạy… cũng là cái nghề đơn giản cần kỹ thuật đấy!Thôi thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.Dỗ tiểu ngốc lên giường ngủ trưa xong, Yến Hồng cảm thấy buồn chán. Tối qua ngủ sớm, nguyên ngày nay nàng không sao thèm ngủ được nữa. Giấc mộng ban đầu là muốn sống cuộc đời sâu gạo, hiện tại cơ bản đã thành sự thật rồi, nhưng chân chính trải qua cuộc sống gạo mấy ngày na