
ng Thu rồi. Vì thế Đông Phương Tề lại xin thái tử mấy ngày nghỉ, chờ xong Trung Thu mới quay về cung tiếp tục hầu thái tử đọc sách. Đông Phương Tề có thể hưởng thụ ngày nghỉ dài như thế làm Yến Hồng ghen tị không thôi, vì thể đơn phương cho rằng thái tử là người nhân hậu, trao đổi ý kiến với năm đóa kim hoa lại được bọn họ ủng hộ. PHẦN 1: (35)Thế tử Đông Phương Ngọc thân gánh trọng trách trấn thủ biên quan, không thể về nhà sum vầy song vẫn không quên viết thư sai người giục ngựa gửi về nhà báo bình an, thư dành rất nhiều trang quan tâm đến kế hoạch bình phục của Đông Phương Manh, vì thế “công thần” Yến Hồng lại nhận được một đoạn thư khen ngợi. Hiển nhiên vợ chồng Công gia bị con lớn xúc động, cũng thuận tiện ôn tập lại một chút, làm Yến Hồng được ca ngợi đến mức lỗ tai ù đi, lại còn phải làm bộ đức hạnh “con dâu thẹn không dám nhận”, khổ không chịu nổi.Tết Trung Thu, còn gọi là “Tết tháng tám”. Gần sát ngày tết, các gia tộc giàu có ở Di Lăng đều tặng trái cây bánh Trung Thu. Quốc Công phủ đứng đầu giới quyền quý ở Di Lăng, quà tặng được nhận phong phú thế nào không cần nói. Yến Hồng bất chợt ngứa tay, liền giành việc của bà bếp, làm đủ loại bánh Trung Thu, có bánh nhân đậu, nhân hạt sen, đủ loại nhân trái cây, lòng đỏ trứng, nhân thịt, đa dạng đủ kiểu, làm năm đóa kim hoa lóa cả mắt. Hiếm khi bọn họ thấy tiểu thư nhà mình bùng nổ phẩm chất thế này.Vì thế quà đáp lễ của Công phủ cơ bản đều do bánh Trung Thu Yến Hồng làm đảm đương. Đối với việc này Đông Phương Manh rất mất hứng, tuy người ta không nói nhưng lúc Yến Hồng đưa bánh cho mọi người, hắn trừng mắt sáng như đèn pha. Từ trên xuống dưới phủ đều bị ánh mắt như hình với bóng của hắn làm cho dựng tóc gáy. Yến Hồng nhìn mà buồn cười, vì thế đặc biệt để riêng cho hắn một hộp bánh năm màu thật lớn, chừng đó hắn mới chịu ngưng. Thế mà hắn còn canh chừng chằm chặp, không cho phép ai lại gần bánh Trung Thu của hắn, sợ bị mọi người chia phần.“Thằng bé Manh nhi này, càng lúc càng hoạt bát lên nhiều, hồi trước có ai thấy nó có tinh thần thế đâu.” Lão phu nhân vừa cười vừa yêu thương vỗ về tay Yến Hồng.“Nương yên tâm, tính tình tướng công hiền hậu, càng ngày sẽ càng khá lên.” Yến Hồng thấy Đông Phương Manh đề phòng nhị ca hắn như phòng trộm, bốn chữ “tính tình hiền hậu” nói ra có phần chột dạ. Có điều cũng không thể trách Đông Phương Manh. Đại nam nhân như Đông Phương Tề lại hảo ngọt, có thể nói là làm hại không ít bánh Trung Thu của Yến Hồng, chọc cho Đông Phương Manh mấy ngày nay thiếu điều dán mắt lên lưng Đông Phương Tề. Yến Hồng rủa thầm chắc chắn vị nhị bá này cố ý, bình thường Đông Phương Manh luôn ngó lơ hắn, thằng nhãi này vừa vặn mượn cơ hội thu hút ánh mắt của đệ đệ yêu…
PHẦN 1: (36)
Tết Trung Thu mười lăm tháng tám, ngày này đúng lúc ba tháng mùa thu qua hết một nửa, cho nên mới gọi là “Trung Thu”, hoặc là “Trọng Thu
[12'>
”.
Xét thấy chứng “chống đối đám đông” của Đông Phương Manh đã bớt rất nhiều, Đông Phương Tề lại muốn kéo gần quan hệ huynh đệ liền thương lượng với Yến Hồng dẫn hắn đi dạo. Yến Hồng cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu, vợ chồng Công gia tuy còn không yên tâm lắm nhưng nghĩ con trai thứ hai là người trầm ổn, con dâu ba cũng là người ổn thỏa bèn đồng ý. Chỉ có nha đầu Noãn Nguyệt không yên tâm, nói gì cũng đòi đi theo, Yến Hồng không bận tâm lắm, thích đi thì đi.
Vì thế đoàn người giống như xâu kẹo hồ lô lên đường. Yến Hồng và Đông Phương Manh là đối tượng bảo vệ quan trọng, bị kẹp chính giữa đội ngũ, khổ nỗi ngoài nàng ra Đông Phương Manh không chịu đụng bất cứ ai (Đông Phương Tề trách móc,
ta là ca ca ruột của đệ mà, ca ca ruột
…), nàng đành phải dắt tay hắn suốt chuyến đi, gặp phải thứ gì dễ đụng chạm vào hắn hoặc có thể khiến hắn bất an liền tặng cho hắn cái ôm ấm áp. Trong mắt người trong phủ thì là vợ chồng ân ái nồng nàn, còn Yến Hồng thì tự cảm thấy mình là gà mẹ dẫn gà con…
Các quán rượu ven đường đều trang trí lại mặt tiền, dùng tơ lụa dựng thành lầu gác, sắc màu rực rỡ, trưng ra chiêu bài túy tiên, bắt đầu bán rượu mới. Người người đua nhau tới quán uống rượu. Đến trưa ngày Trung Thu, rượu bán sạch sẽ, tiệm rượu liền tháo chiêu bài xuống. Thời tiết này, vừa vặn là mùa cua, còn có lựu, lê, táo, dẻ, nho, cam, toàn là trái cây tươi đủ màu sắc.
Di Lăng từ xưa được gọi là “quê của cam rốn
[13'>
”, sản lượng cam đứng đầu cùng với cái rốn đều ghi dấu, vì vậy mà nổi tiếng. “Rốn” của cam càng lớn, cam càng thơm càng ngọt nước. Đông Phương Tề sinh ra giàu có, muốn ăn gì liền có người dâng đến tận tay, vì thế không biết lựa cam rốn thế nào. Hắn lại yêu thương đệ đệ, thấy đệ đệ cứ nhìn mấy sạp cam liền hào hứng đi lên quơ một đống ôm lại cho Đông Phương Manh.
Đông Phương Manh túm chặt tay Yến Hồng, vẫn không phản ứng trước sự mong đợi của Đông Phương Tề, chỉ nhìn chằm chằm cam trong tay hắn. Yến Hồng thấy vậy cười nói “Chắc là nhị bá chưa chú ý bao giờ, cam rốn mà rốn càng lớn thì càng ngon miệng, rốn nhỏ đều hơi chua, nước cũng ít.”
Đông Phương Tề ngẩn ra, liền cười sảng khoái “Không ngờ ăn cam cũng phải chú ý như