
ang máy đi từ tầng ba mươi hai xuống, Giang Du San đưa tay bấm tầng ba mươi. Cửa thang máy bật mở, cô đang định đi ra thì cánh tay bị kéo lại. Cô nhìn cửa thang máy đóng lại, giật mình hét lên: “Anh định làm gì vậy?”Triệu Khiêm đứng sát lại gần cô, nói: “Không phải anh làm nghề đó. Anh nghĩ đó là một sự hiểu lầm!”Cô phẫn nộ quát: “Bất kể là hiểu lầm hay không, hai chúng ta không có liên quan gì cả!”Triệu Khiêm bị cô nói nổi cơn bực. Có thật là cô coi anh là tình một đêm hay sao? Tay anh kéo ngay lại, ôm chặt eo cô, “Anh không thể quên được em.”“Bỏ tay ra!” Hai cơ thể gần nhau khiến Giang Du San nhớ lại đêm hôm đó, hai má đỏ bừng vì giận.Người bị ép chặt vào tường thang máy không thể nhúc nhích. Cô nghĩ chắc chắn ánh mắt cô phải sắc như dao, cô trợn mắt đến nỗi thấy cay cay.“Anh muốn theo đuổi em. Có thể cho anh biết tên của em được không? Em làm ở công ty nào vậy?”, Triệu Khiêm bình thản hỏi.Giang Du San quay đầu ra, hứ một tiếng nói: “Trong thang máy có camera đấy, tốt nhất anh đừng làm càn! Ngoài ra, hôm nay trong người tôi không có tiền, anh không cướp được gì đâu!”Triệu Khiêm bật cười vì thái độ cứng rắn của cô. Anh hơi lùi ra sau một bước, nói: “Anh là Triệu Khiêm, được gặp lại em anh rất bất ngờ, anh chỉ muốn giải thích một chút, em và anh đều hiểu lầm đối phương rồi.”Giang Du San nhìn thẳng vào anh, gương mặt điển trai đó toát lên một vẻ chân thành. Thang máy dừng lại, lúc cửa từ từ mở ra, cô nhìn thấy mọi người đứng đợi ở ngoài, cảm thấy yên lòng hơn. Cô nhìn vào Triệu Khiêm nói: “Mặc dù anh không phải làm nghề đó, tôi cũng không quan tâm đến việc anh làm nghề nào, anh Triệu ạ, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng điều khiến đàn ông thu hút được phụ nữ không phải chỉ mỗi gương mặt thôi đâu. Tôi không có hứng thú với những gương mặt công tử bột! Nếu anh đi xe Bentley hay Mabach tôi còn có thể suy nghĩ, còn không thì xin miễn mở lời.”Cô hất cằm lên, cười với vẻ khinh miệt, sải bước ra ngoài, đôi khuyên tai kim cương một carat lắc lư dưới dái tai. Mọi người đi vào thang máy, dồn Triệu Khiêm vào góc trong cùng. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười và sờ tay lên mặt. Đẹp trai thì không có tiền ư? Cô nàng này ngang tàng hống hách quá, nhưng lại khiến anh cảm thấy vô cùng hứng thú.Anh ngẩng đầu nhìn camera trong thang máy, tưởng rằng anh thực sự không tìm được cô nàng ư? Anh mỉm cười nghĩ, một cuộc đua đầy kịch tính đã bắt đầu.PHÙNG HYPhùng Hy bất an, trước khi cha mẹ đến đã mất ngủ một đêm.Ôm cặp mắt thâm đen nhìn Mạnh Thời đón cha mẹ tới, cô phát hiện ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cha mẹ anh không hề giận, biết tin cô đã có bầu, mặt mày rạng rỡ, còn cầm giấy đăng ký kết hôn của hai người lên xem một hồi lâu.Mạnh Thời len lén nói với cô: “Em xem, không tin anh cũng phải tin nhà nước chứ. Không có tờ giấy thông hành này, chắc chắn sẽ bực.”Cô khẽ thở phào, nghe thấy Mạnh Thời nói cha mẹ anh mời cả nhà cô đến Nhà Gianh ăn cơm, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy bất an.Cô sợ nhất là gia thế nhà họ Mạnh khiến cha mẹ cô không thoải mái trong lòng, nhớ đến sự khôn ngoan giảo hoạt của cha Mạnh Thời lại thấy khó chịu. Nghe nói cô đã có bầu, gương mặt bình thường hết sức nghiêm túc của Mạnh Thụy Thành đổi thành khen ngợi, nhẹ nhàng, ông khen chữ cô đẹp, phẩm chất tốt, để Mạnh Thời trúng được quả lớn. Ông cụ trở nên mềm mỏng, Phùng Hy không còn gì phải nói nữa.Đến Nhà Gianh, cha mẹ Mạnh Thời và chú Tần cùng đứng đợi ở cửa.Mẹ của Mạnh Thời kéo tay mẹ Phùng Hy cười rất thân thiện. Hôm nay bà không mặc áo dài Thượng Hải, áo cotton cộc tay, quần đen, không đeo món đồ trang sức nào cả. Mạnh Thụy Thành vẫn mặc chiếc áo lụa của ông, cười rất tươi gọi thông gia. Ngay cả chú Tần cũng không gọi lão gia, thiếu gia, phu nhân nữa, mọi người rất vui vẻ. Điều này khiến Phùng Hy ít nhiều có phần cảm kích và bất ngờ.Phùng Hy kéo Mạnh Thời, lông mày hơi nhếch lên, hỏi anh sao lại vậy?Mạnh Thời cười ranh mãnh khẽ nói: “Anh là con một, nhóc con trong bụng em cũng là con một. Họ chỉ sợ đón tiếp không được chu đáo.”Cô buồn cười véo anh một cái. Mạnh Thời cao giọng: “Ái, sao em lại véo anh?”Mạnh Thụy Thành quay đầu cười nói: “Sợ vợ là tốt, phải để Phùng Hy quản lý chặt con.”Phùng Hy cười, thấy cha mẹ nhìn với ánh mắt trách móc, cô nén giọng nói: “Đừng tưởng có mặt cha mẹ mà anh được vùng lên nhé, phục vụ cẩn thận đấy.”Từ nhà họ Mạnh về, cha mẹ Phùng Hy nhận xét: “Đúng là gia tộc thư hương có khác, có trình độ, có đạo đức, hòa nhã, dễ gần. Hy Hy, con phải biết trân trọng đấy.”Họ không biết những sự việc xảy ra trước đó, Phùng Hy chưa hề kể. Hơn nữa, kể rồi cũng để làm gì? Tự nhiên lại để cha mẹ phải lo lắng. Cô cúi đầu cười nói: “Mạnh Thời rất tốt với con.”“Mạnh Thời thực sự là rất khá! Hy Hy, con là cô gái đã từng ly hôn, tìm được một người đàn ông tốt như Mạnh Thời là phúc đức ba đời đấy!”Phùng Hy khẽ lườm lườm, có những quan niệm thâm căn cố đế không bao giờ có thể thay đổi. Buổi tối lúc ở phòng với một mình Mạnh Thời, cô bình thản hỏi: “Mạnh Thời, em là người đã từng ly hôn, anh phải chịu thiệt đó nhé!”Mạnh Thời rất tinh ranh, ôm cô c