pacman, rainbows, and roller s
Phòng 401, chung cư số 35

Phòng 401, chung cư số 35

Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3291343

Bình chọn: 8.00/10/9134 lượt.

Nguyễn một hơi uống hết ly rượu đế, khà một tiếng:

– Tiểu Giản, có thể anh sẽ đi làm ở nơi khác.

CHƯƠNG 27

– Gì cơ?

Giản Đan ngoáy ngoáy lỗ tai.

Bạch Nguyễn nhấn mạnh từng chữ:

– Muốn. Đến. Thành. Phố. E. Làm. Việc.

– Anh đã quyết định từ trước nhưng vì chuyện của Lí Kiêm Hiền mà phải hoãn lại, ai ngờ sau này lại xảy ra tai nạn, nếu như không có việc ngoài ý muốn này thì anh đã qua đó từ sớm rồi. Sau lần này có khi sẽ được phê duyệt chuyển sang bên kia thôi.

– … Sao anh không nói trước với em?

– Nhiều việc lu bù quá nên anh quên mất, hơn nữa cũng không phải đi ngay, đầu năm tới anh mới chuyển mà.

– …

– Sao lại trưng ra cái mặt người chết thế? Chẳng phải chỉ là đến thành phố khác thôi à?

Giản Đan cầm li rượu đế hất lên mặt Bạch Nguyễn rồi đứng lên đi mất. Bạch Nguyễn bị hất rượu đầy mặt chưa kịp lau đã vội vàng chạy đi tìm chủ quán tính tiền rồi vén màn đuổi theo. Giản Đan uống cũng đã hơi tây tây, mới đi được vài bước đã bị Bạch Nguyễn túm được.

– Lại làm loạn cái gì thế? Cậu là thằng đàn ông to xác rồi còn bắt chước con gái bỏ chạy cái rắm!

Bạch Nguyễn vì chạy nhanh nên đứng không vững, hai người lắc lư, lắc lư. Cuối cùng anh túm Giản Đan ngồi xuống vỉa hè.

Giản Đan nhìn cái mặt sống dở chết dở của Bạch Nguyễn mà phát khùng, túm lấy mặt anh mà véo:

– Tại sao? Giải thích đi!

– Ại..ao…ái…ì…à…ại…ao? (tại sao cái gì mà tại sao?)

Giản tiểu ngốc quơ quơ nắm đấm:

– Vì sao giờ mới cho em biết, anh giải thích đi! Chuyện này chắc chắn là anh đã sớm quyết định lừa em rồi! Anh đúng là coi em như bạn thân Bạch Nguyễn nhỉ! Em thật con mẹ nó muốn tẩn anh!

Bạch Nguyễn bị Giản tiểu ngốc mượn rượu làm càn đánh sưng cả đầu, nhưng vốn mình đuối lí nên không đánh trả, trốn cũng chẳng xong nên chỉ còn biết ôm đầu kêu rên:

– Này! Nói là được rồi, đừng động thủ mà! A a a! Đau quá!

– Đánh chết là xong! Bà nội anh đó Bạch Nguyễn, chết đi cho em!

– Đừng đánh! Buồn nôn quá! Đã bảo đừng đánh! Oái, thật mà, buồn nôn quá!

Làm loạn một hồi, bị gió đêm làm tỉnh hơn phân nửa, hai tên ngốc chật vật ngồi bên đường giống hệt như hai kẻ lang thang. May mà nửa đêm không người qua lại, không thì mặt mũi chắc bay luôn đến Nam Thiên môn rồi.

Giản Đan lạnh quá, run run tay túm lại áo khoác, vùi đầu vào hai tay, không nhìn Bạch Nguyễn:

– Muốn cút thì cút cho sớm đi, ai thèm để ý, cút sớm thì ổn định sớm.

– Tiểu Giản.

– Phải nói trước cái này, em không đi tiễn anh đâu đấy.

– Tiểu Giản.

– Toàn là đồ chết tiệt, cả một đám đều cút rõ ra.

Bạch Nguyễn giơ tay xoa xoa đầu tóc rối bù của Giản Đan, trong lòng anh cũng khó chịu. Giản Đan từ bé đã chạy sau mông anh, chưa từng xa cách, cho dù đến đây học đại học thì cũng chỉ hai năm sau Giản Đan đã theo tới rồi. Bây giờ bị điều đến thành phố khác là nắm chắc phải định cư luôn ở đó, nơi đó cho dù là tới thành phố này hay về nhà đều rất xa. Dù cho khoa học hiện đại có thể liên lạc dễ dàng cũng đều là chuyện vô nghĩa, người không ở bên, chuyện gì cũng bất tiện.

Giản Đan mà tốt nghiệp chắc chắn phải ở lại đây, đi làm xa quê không phải tính cách Giản Đan. Hai người họ có quan niệm về sự nghiệp khác nhau, Giản Đan cũng có sự nghiệp cần phát triển, anh không thể vì lo nghĩ cho cậu mà cứ giắt cậu ở lưng quần mà tha đi được.

– Cũng có phải không gặp được anh nữa đâu, liên quan cái gì cơ chứ?

– Cút đi! … Em hỏi thật, có phải ở bên kia lương cao hơn ở đây không?

– Đúng, là thăng chức đấy nhé, anh dành tiền chuyển phát đồ ăn về đây cho cậu.

– Anh đi chết đi! Anh dỗ trẻ con đấy chắc?

Bạch Nguyễn ôm lấy vai Giản Đan:

– Cậu chẳng phải là trẻ con còn gì? Làm sao anh yên tâm để cậu một mình ở đây chứ?

– Biến, ai bắt anh chăm sóc em? Một mình em cũng sống tốt, cần gì dựa vào anh!

– Đúng đúng đúng, là anh cần cậu chăm sóc! Anh xa cậu là anh không sống nổi! Được chưa?

– Thế nghe còn được.

– Thằng ranh chết tiệt!

Giản Đan và Bạch Nguyễn ngây ngốc cười, cười rồi hai người cũng chẳng nói chuyện, ngơ ngác ngồi bên đường nhìn ô tô xuôi ngược.

Học sinh trung học ở trường điểm gần đó tan muộn, tốp năm tốp ba đi ngang qua. Hai nam sinh cầm túi đựng giấy vẽ làm vũ khí đang cãi nhau chí chóe:

– Chết tiệt! Hôm nay ông già kia thật quá thể! Bắt anh đây vẽ tận mười lăm bức kí họa.

– Đáng đời, ai bảo mày hôm nay đứng vẽ mà cũng ngủ gật được? Bút mày đâm cả vào mũi ông ý.

– Nếu mày không phải thằng đầu têu cười to thì ông ấy có thể thẹn quá hóa giận như thế hả? Tao mặc kệ hôm nay mày có việc gì, vẽ nửa số tranh cho anh đây mau!

– Còn lâu, mày gọi tao là anh thì may ra tao xem xét.

– Cút! Oa, mày xem kìa, bên kia có ăn xin đấy!

– Mày lúc đi làm chắc chắn cũng sẽ ngủ gật, bị sa thải rồi biến thành như thế cho mà xem! Ha ha ha!

– Cười gì mà cười! Đến lúc đó chắc chắn là mày cũng giống tao! Yên tâm đi, có ngụm canh cuối cùng anh đây cũng sẽ bố thí cho mày.

– Chết tiệt! Mày đứng lại cho tao!

Giản Đan và Bạch Nguyễn bị xem như hai tên ăn mày, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Hai đứa học sinh đã đi mất hút, Bạch Nguyễn lại xoa xoa tóc của Giản tiểu ngốc:

– Yên tâm, nếu như có ngày ấy thật t