
Phiếu cơm
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210653
Bình chọn: 9.5.00/10/1065 lượt.
áu triệu dân chỉ còn sống không tới sáu mươi nghìn người thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào nghĩ ra cách cứu hộ được.
Tổng giám đốc Đường dầu gì cũng là đại sứ từ thiện thành phố E, nếu như không có Đường tướng quân ngăn cản thì không khéo anh đã thành đại biểu nhân dân toàn quốc của thành phố E rồi. Những trường hợp như thế này, đương nhiên là sở trường của anh.
Cho nên trong đoạn VCR này, anh không hề đề cập tới mức độ nghiêm trọng của tai họa lần này, chỉ hết lời tán dương sự cứu hộ của chính phủ và đoàn kết của quân dân.
Trong VCR chỉ nói đến những chuyện cảm động như quân dân giúp đỡ, cố gắng sống sót. Cuối cùng mới nhắc tới sự ra đời của thuốc điều trị, cũng đặt tên cho loại thuốc này là Thánh Ân.
Bộ VCR này vừa được phát ở khu không nhiễm bệnh liền dấy lên một làn sóng lớn. Vô số phóng viên truyền thông rối rít yêu cầu được vào thành phố E tham gia buổi họp báo.
Tổng giám đốc Đường vừa gióng trống khua chiêng chuẩn bị buổi họp báo, vừa lo kiểm tra ghi chép mua bán thiết bị của ASA. Nhưng xưởng sản xuất thuốc lớn như ASA, dưới nó có bao nhiêu bộ phận gia công, bình thường mua thiết bị chẳng khác nào uống nước.
Đống biên lai này chồng lên có thể chèn nổ tung phòng làm việc của anh. Anh thật sự không thể nào kiểm tra hết được.
Anh cần người giúp, nhưng lúc này nhỡ để tin tức lọt ra thì chẳng khác nào anh tự cho mình một quả boom. Anh suy đi tính lại, cuối cùng bi ai nhận ra rằng người có thể giúp đỡ anh chỉ có Hải Mạt Mạt.
Anh mang toàn bộ biên lai đến phòng làm việc, Hải Mạt Mạt ngồi ở trước bàn làm việc rộng rãi của anh, xoa xoa mặt một lúc lâu: “Nhưng ba à, Mạt Mạt không biết nhiều chữ lắm!”
Cô biết chữ là do Hải Minh Tiển dạy, nhưng cũng chỉ tương đương với nhà trẻ mà thôi. Giáo dục không hệ thống khiến cô chỉ học lõm bõm được một số kiến thức. Đường Ngạo đau đầu, cô lại nghiêng đầu nói: “Ba gọi chú Tô Bách đến đi, con và chú ấy cùng nhau tìm.”
Đường Ngạo như ở trong mộng mới tỉnh. Tại sao mình lại không nghĩ đến chuyện này. Tô Bách là trợ lý của anh, hai người là châu chấu cùng trên một sợi thừng. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu ta cũng đừng hòng thoát được.
Huống chi Tô Bách bây giờ còn là mất nết, cậu ta nói cũng chỉ có Hải Mạt Mạt nghe hiểu.
Anh lập tức phái người đi đón Tô Bách, dĩ nhiên là lén lút đón.
Số biên lai thật sự quá nhiều, Tô Bách vừa đến liền cùng Hải Mạt Mạt kiểm tra. Đường Ngạo cũng không nhàn rỗi, tìm mấy con mất nết, lấy chúng nó thí nghiệm thuốc. Mấy con mất nết này rất vui mừng. Bọn nó biết chuyện con lúc trước thành công biến về thành người, vậy nên khi đến lượt mình chúng nó đương nhiên là mừng đến phát khóc.
Mặt khác còn cần dây chuyền sản xuất. Hiện giờ điện lực ở thành phố E có hạn, tổng giám đốc Đường đương nhiên phải thành lập phân bộ của ASA ở những thành phố khác.
Chính phủ đầu tư 20% thế nên chuyện thành lập phân bộ bọn họ cũng phải quan tâm.
Khi tất cả mọi người bận rộn chuẩn bị thì Vạn Ích Khải cũng đang chăm chú giám sát Sa trạch. Gần đây có quân đội nhúng tay nên anh ta lại được tiếp thêm nhân lực.
Sa Khang cảm nhận được uy hiếp nên càng sốt ruột thúc ép Hải Minh Tiển: “Hải Minh Tiển, anh còn lề mề nữa là chúng ta đi đời hết đó! Lập tức bỏ lại nơi này thôi!”
Khóe miệng Hải Minh Tiển nở nụ cười nhạt. Thật ra anh ta vô cùng đẹp trai, thuộc kiểu đàn ông trí thức nho nhã. Lúc giải phẫu sẽ đeo một cặp kính gọng vàng, vô cùng lịch sự: “Đừng sốt ruột, trong tay chúng ta còn vũ khí bí mật.”
Sa Khang làm sao có thể không sốt ruột: “Anh điên rồi à! Mục tiêu của chúng ta chỉ là kiếm đủ tiền rồi chạy, không phải liều mạng cùng quân chính quy!”
Hải Minh Tiển nhếch môi cười: “Đó là mục tiêu của anh thôi.”
Sa Khang rốt cuộc cũng nhận ra tên quái vật này còn điên cuồng hơn hắn nghĩ. Kẻ điên như vậy, đáng giá mang ra khỏi nước sao? Không bằng sau khi chuyện thành công một phát súng kết liễu anh ta, khi đó ai còn biết hắn đã thay đổi bề ngoài thế nào? Cho dù quốc gia biết chuyện này liên quan tới mình, nhưng cũng chẳng thể nào điều tra được.
Hắn đè nèn phẫn nộ trong nội tâm, ôn tồn khuyên: “Tiến sĩ Hải, núi xanh còn đó. Tin tưởng tôi, chỉ cần ra nước ngoài, tôi nhất định có thể cung cấp cho anh hoàn cảnh thí nghiệm tốt hơn.”
Hải Minh Tiển suy nghĩ một hồi, anh ta đẩy kính mắt trên mũi lên: “Cũng được.”
Sa Khang vui mừng mỉm cười: “Vậy thì nhanh lên, chúng ta cùng trốn.”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Buổi chiều phẫu thuật.”
Hai giờ chiều, Hải Minh Tiển đưa đối tượng thí nghiệm tới, đó là một người đàn ông cao lớn, thể trạng cường tráng, tuổi không quá hai mươi mốt, nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Sa Khang cực kỳ hài lòng, nằm lên bàn mổ.
Tiến sĩ Hải cười nhạt một tiếng, bật đèn giải phẫu, chậm rãi cầm dao phẫu thuật lên.
***
Xưởng ASA, danh sách mua thiết bị đã xem gần mười nghìn tờ, bởi vì không hiểu quá rõ về máy móc chuyên nghiệp nên không chỉ phải kiểm tra đối chiếu tên, mà còn phải hiểu cách dùng của loại thiết bị này.
Tô Bách là người trong nghề, Hải Mạt Mạt cũng biết đôi chút về những loại máy Hải Minh Tiển thường dùng. Nhưng dù như thế th