80s toys - Atari. I still have
Phiếu cơm

Phiếu cơm

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210195

Bình chọn: 8.00/10/1019 lượt.

t Mạt.

Sa Khang hừ lạnh: “Có phúc không biết hưởng!”

Đám trợ thủ nhanh chóng tản ra, việc ai nấy làm. Sa Khang và Declan cùng rời đi, đột nhiên hắn nhìn về phía Declan, hỏi: “Gần đây thu hoạch thế nào?”

Sa Nghị trong đầu Declan trả lời ngay lập tức: “Hơn nửa số châu báu, đồ cổ của quốc gia đã nằm trong tay chúng ta. Số vàng đó có nằm mơ chú cũng không tưởng tượng được ra đâu.”

Sa Khang gật đầu: “Cũng đến lúc nên để Hải Minh Tiển giúp chúng ta đổi thân thể rồi. Chờ não chúng ta đổi vào thân thể người khác, một khi trốn ra nước ngoài, tài sản của chúng ta đã là mấy trăm triệu rồi. Chúng ta có thể mua mấy cái đảo, tạo ra một vương quốc của riêng mình.”

Declan hình như còn có băn khoăn: “Tên Đường Ngạo kia đã xử lý chưa.”

Sa Khang lắc đầu: “Anh, tên Đường Ngạo này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Ông già hắn là người chính trực, nhưng hắn lại là một tên khốn kiếp. Em nghĩ hay là. . . . .” Hắn ghé vào bên tai Sa Nghị, “Sau khi thí nghiệm hoàn thành, chúng ta mang Hải Minh Tiển đi, đưa thành phần Người Tinh Lọc cho hắn. Hắn nhất định sẽ không nỡ bỏ miếng bánh nướng này. Chúng ta có thể bảo Hải Minh Tiển để lại đầu mối chứng minh người tài trợ cho phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển là hắn.”

Declan nheo mắt lại, liên tiếp vỗ bả vai Sa Khang mấy lần.

Sáng hôm đó, người Đường Ngạo sai phụ trách theo dõi tình hình bên ngoài Sa trạch đột nhiên dẫn theo mấy chục người trở về. Đám người được dẫn về vừa mệt vừa đói, sau khi ăn như hổ đói một bữa cơm liền ngủ li bì hai ngày. Người quay về chỉ nói là nghe được tiếng súng, sau đó có một đám người từ Sa trạch xông ra.

Nhưng bảo vệ Sa trạch nổ súng, bắn chết hơn nửa, bọn họ xông ra chỉ cứu được mấy chục người này mà thôi. Tổng giám đốc Đường dặn nhóm Ngô Hoa chăm sóc họ.

Hai ngày sau, những người này tỉnh lại. Ngô Hoa phát hiện trên tay phải của bọn họ đều có một ký hiệu giống như con dấu màu xanh dương, phía trên là một bàn tay.

Tổng giám đốc Đường là thủ lĩnh căn cứ, đương nhiên không thể để cho người ngoài tùy ý ở lại, chẳng may những người này là do Sa Khang phái tới làm gian tế thì sao? Anh đứng trước mặt mười mấy người quần áo lam lũ, ánh mắt như kim, châm bọn họ từ trên xuống dưới một lượt: “Các người là ai? Đến từ đâu?”

Virus bùng phát lâu như vậy, những người này ít nhất cũng phải thuộc một căn cứ nào đó mới đúng. Tại sao lại trốn từ Sa trạch ra? Muốn vào đó cướp đồ sao?

Mười mấy người này dường như vô cùng sợ hãi, qua một lúc lâu mới có một người đàn ông lắp bắp nói: “Tôi. . . . chúng tôi bị nhốt hơn hai năm rồi. Tối hôm qua một cô bé thả chúng tôi ra, rất nhiều người đã chết. Trên đường khắp nơi đều là người chết ăn thịt người, tôi. . . . . Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Một người phụ nữ trong đó lập tức òa khóc: “Tôi muốn về nhà. . . . . .”

Đường Ngạo nhíu mày: “Bị nhốt hai năm? ! Cô bé. . . . . .”

Anh đột nhiên nhớ tới một người: “Cô bé kia trông như thế nào? !” Anh xách cổ áo một người đàn ông, người đàn ông suýt nữa sợ tè ra quần: “Khi đó mất điện, tôi cũng không nhìn rõ. Chỉ nhớ cô bé ấy vóc dáng nho nhỏ, giọng nói non nớt nhưng rất khỏe.”

Tổng giám đốc Đường buông anh ta xuống. Hải Mạt Mạt, thật đáng mừng, rốt cuộc con cũng bắt đầu gây họa cho ông bố ruột bị thần kinh của con rồi.

Chương 46: Phát Hiện Quan Trọng

Hai người máy quả nhiên rất chắc, Hải Mạt Mạt thử nhiều lần vẫn không giãy ra được. Lúc này cô bé bị hai tay nó khóa lấy eo, chân cách mặt đất, không làm gì được.

“Ba.” Cô bé nước mắt đầm đìa nhìn màn hình lớn, chỉ chốc lát sau, màn hình được chuyển đến phòng vô khuẩn của Hải Minh Tiển: “Mạt Mạt ngoan, ngày mai ba sẽ đến thăm con, nhé?”

Hải Mạt Mạt mắt nhắm lại khóc òa lên: “Nhưng eo Mạt Mạt đau quá, ba thả Mạt Mạt ra đi!”

Hải Minh Tiển thở dài, ra lệnh cho hai con người máy thả lỏng một chút, tắt đèn bên cạnh cô bé.

Hải Mạt Mạt khóc một lúc, thấy không ai để ý đến mình, cũng dần im lặng. Cô bé lại dùng sức tách tay hai con người máy kia ra. Tay cô bé vốn bị thương từ lúc đẩy cửa kim loại, lúc này dù máu đã ngừng và vết thương cũng bắt đầu lên da non, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.

Cô bé đành phải buông tay, dùng sức đạp lên cánh tay máy một cái. Chỉ chốc lát sau lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Màn hình lớn trước mặt cô bé bỗng sáng lên, Hải Minh Tiển nhìn cô bé một lúc, đột nhiên thở dài.

Ngày hôm sau, vết thương trên người Hải Minh Tiển hình như đã gần lành hết. Anh ta để trợ lý đẩy xe lăn tới, trên mặt vẫn còn có thể nhìn thấy vết mảnh đạn cứa qua mờ mờ.

Anh ta đứng trước cánh tay máy, Hải Mạt Mạt giang hai tay, dáng vẻ cầu xin tội nghiệp. Hải Minh Tiển còn chưa đứng được, bản sao có khuôn mặt giống anh ta y đúc từ bên cạnh đi tới, nhẹ nhàng ôm Hải Mạt Mạt.

“Sao không ăn sáng?” Anh ta dịu dàng hỏi. Đôi mắt Hải Mạt Mạt ướt át lấp lánh: “Đang đợi ba thả Mạt Mạt xuống!”

Hải Minh Tiển lắc đầu, bản sao bên cạnh anh ta lập tức cầm bánh bao đút cho Hải Mạt Mạt: “Ngoan, ăn đi.”

Hải Mạt Mạt quay đầu đi: “Ba thả Mạt Mạt xuống!!”

Hải Minh Tiển lắc đầu: “Thả con xuống con sẽ gây rối.”

Hải Mạt Mạt khóc nước mắt giàn gi