
i. Nguyên khẽ cựa mình rồi rên lên một tiếng mệt mỏi. Vòng tay sang ôm người nằm bên cạnh, cô co ro trong chiếc chăn bông dày sụ đắp tới tận cổ.
– Dậy rồi hả? – Một giọng nói êm mượt bên tai.
Cô ậm ừ như không nghe thấy gì. Đột nhiên, như tỉnh khỏi cơn mê, cô mở mắt hỏi:
– Có bao giờ anh bỏ em để đến với Thẩm Hiên Trần không?
– Em nghĩ sao? – Nhật tinh quái hỏi lại, tay anh vuốt vuốt mái tóc dài.
– Có. – Cô đáp gọn lỏn.
– Vậy thì cứ cho là như vậy đi. – Anh lại bật cười.
– Anh dám sao?
– Là em nói chứ không phải anh.
Nguyên không nói gì. Đôi môi cô nở một nụ cười nhẹ. Một đợt gió mạnh thổi vào khiến cánh cửa sổ cài khóa hờ bị bật tung ra. Cô vội vàng nhét cánh tay trần trở lại trong chăn.
– Anh dậy đi. Em ngủ thêm lát nữa.
– Ừ.
***
Sau bữa sáng, hai người thu xếp đồ đạc trở về thành phố. Bầu trời hôm nay u ám một các kỳ lạ. Mây đen chuyển động không ngừng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nhật đi ra.
Anh ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bà Doãn ở nơi này.
– Bà.
– Ừ. – Nói rồi, bà Doãn đi thẳng vào trong nhà.
– Anh, ai vậy? – Có tiếng của Nguyên Anh vọng từ phòng tắm ra.
– Em xng chưa? Bà nội đến.
– Bà nội? – Cô khẽ kêu lên một tiếng nhỏ đầy bất ngờ, vội vàng lau người, mặc quần áo rồi đi ra.
– Bà. – Cô lí nhí.
– Đã khỏe hơn chút nà chưa? – Bà Doãn nhấp chút trà nóng rồi hỏi.
– Rồi ạ. Bọn cháu định hôm nay trở về.
– Ở lại thêm chút nữa. Không khí nơi này sẽ rất tốt cho sức khỏe.
– Cháu có việc.
– Vậy thì nhanh lên. Chúng ta cùng đi.
– Vâng.
Chỉ một chốc lát sau, Nguyên đã xong tất cả mọi thứ, cùng mọi người ra ngoài.
Gió có vẻ thổi mạnh hơn lúc sáng. Nhật lấy xe ra. Hình như trong gara có điều gì đó bất thường. Nhưng vì không muốn mọi người đợi lâu, anh bỏ qua mấy chi tiết đó, tra chìa khóa vào ổ xe. Chưa kịp nổ máy. Một tiếng nổ giòn vang lên. Tiếng nổ này vô cùng quen thuộc với một con người giàu kinh nghiệm như anh. Đó là tiếng súng. Vội vàng quay người ra phía sau, nạp đầy đạn những khẩu súng trong hộp, anh rón rén đi ra ngoài. Khi đã cách vòng tròn của bọn chúng khoảng 10 nữa, anh dừng lại, quan sát tình hình. Không khả quan lắm. Có khoảng gần 50 người tất cả. Hôm nay, do sợ làm ồn nên bà Doãn chỉ để có vài người đi theo mình lên trên. Số còn lại khoảng 20 người nữa thì vẫn đợi ở phía dưới, cách đây chừng 1km. Anh hy vọng bọn họ nghe được tiếng úng nổ trên này. Khu vực này anh đã mua khá nhiều đất, lại thưa thớt dân cư. Trong vòng bán kính 4km thì gần như không có ai sống. Nấp sau bui cây cách đó không sa, anh có thể quan sát được toàn cảnh. Lấy điện thoại gọi cho chú Chính cho người tới. Nhưng không có ai bắt máy. Một thoáng sau, có tiếng ô tô từ xa. Tất cả bọn người áo đen mất tập trung, quay mặt nhìn về phía con đường dẫn lên nơi này. Những chiếc xe màu đen lần lượt xuất hiện. Nhật mừng thầm. Có lẽ bọn họ đã nghe tiếng súng nổ. Hàng loạt những người của Tam Anh bước từ trong xe ra. Họ xả đạn lia lịa vào bọn người kia. Những người mới vào nghề làm sao có thể bằng được những sát thủ đã dày dặn kinh nghiệm của Tam Anh hội. Đột nhiên, một tên đứng từ phía sau đang chĩa nòng súng về phía Nguyên Anh. Nhật đột nhiên hiểu ra, mục tiêu của bọn người đó chính là Nguyên Anh chú không phải ai khác. Trong đầu anh xuất hiện ngay người chủ mưu vụ này. Nhanh như cắt, anh chạy vào, xô cô qua một bên. Thật may, viên đạn chỉ sượt nhẹ qua cánh tay của anh. Vội vàng đưa cho cô khẩu súng để tự vệ, anh vào nhập cuộc cùng mọi người.
Lần đầu tiên Nguyên được chứng kiến tài bắn súng thiện xạ của chồng. Cô kinh ngạc. Quả như lời đồn. Bách phát bách trúng, không chệch một chút nào.
Bà Doãn được bảo vệ cẩn thận, đưa vào trong xe. Đột nhiên, bà quay đầu lại. Không ái có thể tưởng tượng nổi hành động tiếp theo của bà. Nhanh như cắt, bà phi thẳng người về phía Nguyên Anh đang đứng ở rìa bên phải, đẩy cô đập mạnh vào tường. Một viên đạn đã ghi thửng vào lồng ngực già nua của bà khi bà cố gắng đỡ phát đạn cho cô cháu gái. Mặt Nguyên biến sắc, trở nên tái mét. Đôi mắt mở tròn đầy sợ hãi. Quay ngoắt 180 độ, cô đưa khẩu súng lên, nhắm thẳng vào con người đang đứng ngay sau lưng cô. Chính lão ta đã làm chuyện này. Súng bóp cò. Chỉ thấy trán của lão một vệt máu dài chảy xuống. Lão ngã đánh bịch như trái mít rụng. Vứt bỏ khẩu súng trên tay, cô vội vàng chạy đến bà nội. Bà đã ngất đi từ lúc nào. Vồng ngực phập phồng yếu ớt.
Cuộc đấu sung kết thúc ngay sau đó chỉ vài giây. Bà Doãn nhanh chống được đưa lên xe. Chú Chính sơ cứu để cầm máu. Vì đầu đạn nằm quá sâu nên không thể lấy ra ngay. Phải đưa bà tậm thời đến bệnh viện tuyến tỉnh để xử lý. Sau khi lấy xong đầu đạn, bà Doãn rơi vào tình trạng hôn mê. Hàng loạt các bác sĩ cấp cao và các thiết bị máy móc hiện đại nhất tập trung lại bệnh viện này chỉ trong vòng 3h đồng hồ. Mọi người khẩn trương làm việc, hội chẩn, xem xét kỹ lưỡng. Cuối cùng đành phải đưa ra kết luận nếu như qua được đêm nay thì bà sẽ sống. Nguyên ngồi cạnh giường bệnh của bà Doãn. Cô khóc. Nếu không phải tại cô sơ ý sẽ không có chuyện này xảy ra. Không phải tại cô thì bà nội sẽ không lên tận cái vùng nú