
nụ cười chớp mắt chuyển sang u uẩn, rồi đượm buồn — thậm chí mang chút nét cuồng loạn; tuy chất giọng vẫn bình thản khi nói vào điện thoại:
“Cậu đúng thật chưa bao giờ để tôi thất vọng cả, Văn Thành.” Chương 38: Di Truyền
Đặng An Thi chưa bao giờ trông thấy thần tượng của mình suy sụp như vậy.
Cô sợ.
Một Nguyễn Ái tràn đầy nhiệt huyết, tự tin, cao ngạo; nay lại đờ đẫn, buồn bã, yếu đuối đến khó tin. Cô ăn ít, mà dường như là không ăn; nói không nhiều, mà dường như là không nói; ngoài những cuộc viếng thăm Vương Đăng Khoa, cô không hề rời phòng. Niềm vui duy nhất trong ngày là các cú điện thoại ngắn ngủi của thiếu gia. Vào những lúc ấy, chất giọng sôi nổi mới quay trở lại, nụ cười mới hiện hữu trên môi — song e rằng chỉ là gắng gượng.
Cũng đúng thôi, nếu đổi lại là cô, sợ rằng đã ngã quỵ từ lâu. Nguyễn Ái như thế này đã muôn phần quật cường lắm rồi…
Song, An Thi vẫn rất lo. Với tình trạng hiện giờ, đến khi thiếu gia trở về, không biết Nguyễn Ái có còn đủ sức chống chọi trước đả kích lớn lao này?
Đả kích lớn lao ư?
Cô biết, biết chứ. Vì cô chính tai đã nghe được, mắt đã nhìn thấy cơ mà.
Và thể theo lời hứa với đương sự, bí mật này đến chết… cô cũng sẽ đem theo xuống mộ.
Có một lần, Nguyễn Ái đã vô tình để lộ giọng điệu mòn mỏi,“Anh về đây ngay được không…?” Thế là đêm đó, An Thi bị chất vấn bởi ba mình — rõ ràng đã theo lệnh thiếu gia mà tra xét — đến tận nửa đêm. Cũng may, cô trước giờ là con người kín đáo, lời lẽ lại trầm mặc khó dò, vì thế dù là thiếu gia hay Văn Thành, đều không cảm thấy có gì không ổn từ đối đáp của cô.
Nhưng, nó không ổn. Không chút nào.
Nguyễn Ái vì một lý do thần bí không dám chủ động đến thăm Vương Đăng Khoa, song An Thi có thể thấy được cô hết sức lo lắng, vì thế đã tự ý sắp xếp cho cô gặp mặt vị bác sĩ riêng bấy lâu vẫn theo chăm sóc ngài bộ trưởng, cốt làm vơi nỗi lo toan của người chị em thân thiết.
Ai ngờ, lại gây ra họa tày đình.
Việc bắt
Chương 39 – 40
Chương 39: Chọn Lựa của Những Đấng Sinh Thành
“Có phải không, ba?” Nguyễn Ái thổn thức.
Nhưng…
Con người đang hướng mắt về cô, nào có nhìn thấy cô?
Vì sao? Vì sao chứ?! Chỉ mới một tháng! Một tháng mà đã ra nông nỗi này? Đây là chứng bệnh khốn nạn gì đây?!
Mới ngày nào thôi, ông hãy còn vuốt đầu cô chúc mừng hôn lễ.
Hãy còn gọi điện hỏi han cô có thấy phẫn uất vì lễ cưới giản đơn hay không.
Hãy còn cười khẽ khi cô trề môi biểu tình.
“Một khi đã trượt dốc, thì khó lòng dừng lại…”
Vậy tại sao không nghĩ đến cô trước khi buông xuôi trượt xuống?!
…
Lần viếng thăm thứ sáu, cô phải được các y tá giằng ra khỏi chỗ ngồi khi Vương Đăng Khoa bắt đầu phát cuồng.
Nguyễn Ái không hiểu. Không thể hiểu nỗi! Cô đã thử tra cứu, hỏi han, đọc qua sách vở… song không một kiến thức chuyên khoa nào chuẩn bị trước cho cô tinh thần để đối mặt với “sự đổ dốc” chóng vánh này! Chí ít, dựa theo lời bác sĩ Đan, Vương Đăng Khoa phải có lúc tỉnh táo, có lúc nhận ra người thân của mình chứ?Có đâu lại…
Cô rất muốn, rất muốn gọi ông bằng “ba” trong tình trạng thần kinh minh mẫn, để ông biết được cô không còn oán hận ông vì chuyện của Nguyễn Tiến, để ông thấy cô thật sự mừng rỡ như thế nào vì mình vẫn còn một người cha — dù có phải gánh nặng đe dọa về căn bệnh di truyền.Song lần nào dõi về cô cũng là đôi mắt đó, vô hồn đến bải hoải.
Nguyễn Ái từ trước đến giờ rất coi trọng tình thân. Bởi khác với tình yêu, bề mặt tuy vững bền kiên định, khi bước chân lên mới biết nó mỏng manh dễ vỡ đến cỡ nào… Liên hệ máu mủ là sự ràng buộc mặc định của tạo hóa, là mối quan hệ khó lòng cắt đứt dù qua bao sóng gió; và một Nguyễn Ái khao khát được yêu không cầu mong gì hơn sở hữu một điều như vậy. Đó chẳng phải là động lực bấy lâu thôi thúc cô truy cầu tình yêu hay sao? Bởi lẽ, cô đã ngỡ mình không còn người thân nữa rồi…
Vậy mà… con người cuối cùng có chung huyết thống với cô trên cõi đời này lại — hệt như Nguyễn Tiến — nhẫn tâm rời bỏ cô!“Sao lại như thế?!” cô gào lên, tay vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự kiềm cặp của đám y tá. “Rốt cục thì tình thân đối với ông cũng không bằng tình yêu hay sao? Tự nguyện trượt dốc như thế?! Mười sáu năm an lành không sao, hơn hai tháng chìm trong nỗi đau mất mát đã khiến một Vương Đăng Khoa oai vệ ra nông nỗi này?! Ông bảo tôi làm sao có thể chấp nhận đây?! Cho đến cuối cùng thì ông cũng giống như Nguyễn Tiến!!!”
Đúng vậy. Hệt như Nguyễn Tiến, cũng hủy hoại sinh mạng vì tình yêu! Buông lơi bản thân thế này… có khác gì với Nguyễn Tiến ngày đó khi lao mình xuống biển? Khác chăng chỉ là hình thức! Máu mủ nồng đượm rốt cục cũng không bằng được chút dư âm nhỏ nhoi của tình yêu mù quáng…
Cơ mà… cô có quyền gì để phê phán đây? Chẳng phải cô cũng đang bị thứ gọi là tình yêu này làm cho khốn đốn hay sao?
Ngay cả giây phút đối mặt với vách đá thoai thoải, những lúc cuộn mình trên giường với đôi mắt mở to, những khi bị quá khứ ăn mòn tâm trí…
Tất cả, cũng không bằng một từ “đúng” của anh.Chưa bao giờ cô sợ như thế. Nỗi sợ dồn dập, bất ngờ, thể như cả thế giới trên tay đột nhiên vụn vỡ.
Đứng trước anh, cô tất cả đều k