Duck hunt
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

nếu bác đã nói thế, con tin.”

“À này, ta rất muốn dự lễ cưới của hai đứa, không thể chờ đến hai ngày sau sao?”

“Vừa rồi bác chẳng nói là phải chăm sóc đứa cháu nhỏ mới sinh?”

“Ta nghĩ lại rồi, ở nhà bị con cháu vây lấy cũng mệt mỏi, thôi thì đi giải khuây một chút.”

Nguyễn Ái do dự một hồi, đoạn dứt khoát đáp lới:

“Không được đâu, con không nghĩ Chính Luận sẽ đồng ý.”

“Hà hà, cũng không sao. Ta đến chúc mừng sau lễ cưới cũng được…” …

Cả hai trao đổi thêm một lúc nữa về địa điểm tổ chức vào ngày mai và nơi ăn chốn ở sau này của cô, sau đó Đan Thanh Tân đột ngột bảo rằng có chuyện, nhanh chóng gác máy.

Nguyễn Ái sau cuộc hội thoại, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, bởi gánh nặng về cái tên Thiên Ân cuối cùng cũng được giải thoát. Sâu tận trong lòng có chút không ổn. Nhưng vẫn chỉ nghĩ đó là âu lo tiền hôn nhân, vì thế không muốn để tâm.

Vươn vai uốn người, cô mỉm cười mãn nguyện rồi nhanh chóng chui vào chăn, cuộn mình lại đợi chờ người đàn ông của mình trờ về.

Có kẻ chìm vào giấc ngủ yên bình, quay ngược nửa vòng thế giới, lại có người đứng ngồi không yên, lục lọi khắp nhà chuẩn bị hành lý xuất ngoại.

Đan Thanh Hoà tay bế con nhỏ, mắt lo lắng nhìn cha mình chạy đôn chạy tháo sắp xếp hành lý, có phần không nỡ để ông rời đi khi vẫn chưa đầy tháng đứa cháu ngoại.

“Ba à, có chắc phải đi liền không? Hai ngày nữa là đầy tháng Tiểu Huy rồi.”

Vẫn luôn tay nhét đồ vào cái túi da đen bóng, ông gấp gáp hỏi lại. “Có thể không đi sao? Việc không ngờ lại ra đến nông nỗi này. Chậm một ngày không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”

“Nguyễn Ái như vậy không phải sẽ tốt hơn sao? Quên rồi sẽ đỡ muộn phiền.”

Bước chân vị bác sĩ khựng lại giữa nhà, gương mặt nghiêm nghị ngước nhìn con gái mình một cách chăm chú. “Vấn đề không phải là nó đã quên, mà nó-sẽ-nhớ-lại,” nhắm mắt lắc đầu vài cái, ông vội vàng quay lại với nhịp điệu hối hả. “Đâu phải con không nhớ ra lần cuối cùng chuyện này xảy ra, con bé đã rơi vào tình trạng gì?”

Đan Thanh Hòa ôm con vào lòng, gương mặt dày xéo khổ sở, đoạn im bặt.

Đan Thanh Tân biết con mình đã đồng ý. Cả hai cha con họ đều không muốn quãng thời gian đó một lần nữa lặp lại.

Vì vậy, chuyện ông đi là sớm muộn mà thôi.

Cả nhà ông nợ nhà họ Vương quá nhiều, dù có hay không cảm tình thân hữu, ông cũng sẽ không ngần ngại chăm sóc Nguyễn Ái. Huống chi, con bé đã gắn bó cùng ông trong suốt sáu năm dài, không là con thì cũng là cháu. Ông không tài nào bỏ rơi nó được.

Đặc biệt trong những tình huống này. Khi ông rõ ràng rằng, bản thân nó cũng có khả năng bỏ rơi chính mình.

Đan Thanh Tân bước ra cửa đón xe, trước khi cúi người chui vào còn ngửa đầu thầm khẩn nguyện:

“Cầu mong ông trời, không thể bóng ma Thiên Ân đó… lại một lần nữa hủy hoại kẻ sinh ra nó.”

Cầu mong, ông chỉ đang lo lắng thái quá.

Cầu mong, Nguyễn Ái được bình an.

chương 61 part 1

Chương 61

Sự Hiểu Lầm Tai Hại

Từ trước đến giờ, tiếng lành nào có đồn xa, chỉ có tin dữ may ra mới có khả năng làm dao động thiên hạ.

Ví thế mà năm đó, lễ cưới giữa ông vua đế quốc Costa và nàng thợ làm bánh của một quốc gia Á Đông bé nhỏ, đã phút chốc trở thành sự kiện đáng chú ý nhất Châu Âu trong hơn ba năm trở lại.

(Nghe xong đoạn này là bạn biết VV sắp sửa )

Luigi Marino vẫn còn nhớ như in, buổi sáng tháng ba trời ngập đầy nắng, cả hơi lạnh cuối xuân cũng bắt đầu phảng phất hương vị thanh ngọt của ngày hè rực rỡ. Nhà thờ hợp xướng trong Đại thánh đường St.Peter tràn ngập một màu xanh nhung mịn của loài lam hồng hiếm có. Nơi nơi đều nhác thấy bóng người tất bật, tiếng nói cười hoan hỉ và âm thanh chuông nhỏ reo vang đập vào lòng người những nỗi chộn rộn khó tả nên lời. Lorenzo da Costa đối với lễ cưới lần này còn khoa trương hơn cả lần trước, việc này thì bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra, đừng nói chi là kẻ thân cận nhất của anh – “cái bóng” Luigi.

Luigi hiểu rõ vì sao ông chủ mình làm vậy. Trái hẳn với ý nghĩ của đa số quần chúng – rằng Chủ tịch Costa chẳng qua muốn khoe khoang sự giàu có của mình; Lorenzo đúng thật muốn khoe, nhưng là khoe-vợ.

Vì sao ư? Đó cũng được xem là một hình thức trói buộc, thể như tuyên bố cùng cả thế giới: Nguyễn Ái là của Lorenzo da Costa, bất cứ một ai cho dù là có ý định chạm vào – hay thậm chí mơ tưởng đến điều đó – xem như đã tự đào sẵn huyệt ình để Costa một chân đạp vào. Luigi thật có phần lo sợ cho nữ chủ nhân tương lai. Cách yêu của người đàn ông này quá ư cực đoan, sớm muộn gì cũng khiến kẻ tiếp nhận mệt mỏi. Bản thân từng trộm nghĩ: Một nhân vật như Chủ tịch Costa, tài năng như thế, bản lãnh như thế, tham vọng như thế; nếu đem tất cả tâm trí đặt vào khát vọng thống trị, vào thời xa xưa đã có thể sánh ngang với một Julius Caesar* vẻ vang hào hùng.

(*Julius Caesar: lãnh tụ vĩ đại nhất của đế chế La Mã cổ đại, nổi tiếng với cuộc viễn chinh xứ Gaule. Tham vọng cao vút, khả năng chính trị vượt trội, tài năng quân sự có thể đem so với Alexander Đại Đế. )

Nhưng không. Với Lorenzo da Costa, bao nhiêu đam mê, bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu cảm xúc cực hạn – hết thảy đều đặt trên một người đàn bà nhỏ bé.