
n tràn ngập sắc vàng ấm áp – phút chốc dường như lóe sáng.
“Hai chúng ta? Em dựa vào đâu có thể cho rằng bản thân cũng có tư cách kêu gào hai chữ ‘uất ức’? Em ngày đó phải làm thế là có người kề dao bên cổ hay sao? Bao năm qua cũng đâu có ai cấm cản em quay về?” bật cười, ánh mắt anh trở nên âm lãnh. “Đang nói cái gì chứ? Em làm gì muốn quay về? Cũng nào có dự định dây dưa lần nữa cùng Võ Gia Chính Luận? Ngay cả con của hắn em cũng nào muốn mang?”
Nguyễn Ái lặng thinh không đáp lời, để mặc con người kia quay đi bước trước mình một đoạn. Xem ra anh vẫn còn bực bội vì sự kiện lúc tối.
Nguyễn Ái vừa lầm lũi bước sau lưng anh vừa lẩm nhẩm tự trách. Rõ ràng biết anh vẫn còn cay cú sau vụ thuốc ngừa thai, nghĩ thế nào lại còn lôi chuyện quá khứ ra mà nói? Cô quả thật không biết phải gọi bản thân là dại dột hay ngu ngốc nữa… (hai cái hình như đồng nghĩa = =)
Làm thế nào khiến anh quay lại nhìn đây…?
Suy nghĩ… nghĩ suy…
“A!” đột nhiên dừng lại, cô ngồi xuống ôm bụng, mặt mày nhăn nhó ra chiều đau đớn vô cùng. “Hình như là tới ngày đó… Luận à, em đau…”
Chẳng bao lâu sau, đã nghiễm nghiên nằm trên lưng cái người đang giận sôi nọ. (=w=)
“Thế nào? Giờ đã đỡ đau?” vừa nói anh vừa xốc nhẹ cô lên khi bước xuống dãy thang dài, giọng điệu có phần trào phúng một cách khó hiểu.
“Ừm…”
“Hồ ly à, có một trò cứ diễn hoài như vậy cũng được sao?”
Có cái gì đó như tiếng “ding!” đập vào đầu Nguyễn Ái. Ặc, đã biết cô giả vờ rồi mà cũng cõng lên?
“Anh biết?”
“Vợ mình ngày nào là ngày kỵ không lẽ không biết?”
Biết mới lạ…!
(Lạ cái gì? Tháng nào cũng “cấm cửa” ngay trúng những bữa đó, ko biết mới là lạ!)
“Huống chi, em chưa bao giờ đau vì cái việc đó.”
Cả việc này cũng biết…?
Không hiểu là ngượng vì bị phát hiện ra trò vờ vịt, hay bất ngờ vì cái gã đàn ông này lại thật sự để ý mình kỹ đến thế; Nguyễn Ái im thin thít, đầu càng vùi sát vào cổ anh, mắt dần dần nhắm lại khi vòng tay quanh cổ càng siết chặt. Nếu bảo rằng đàn ông ngay cả chuyện này cũng lưu tâm có vẻ kỳ cục, vậy cái người đang cảm động vì việc kỳ cục đó như cô cũng rất ư quái đản rồi.
Khi xưa yêu nhau chưa đầy nửa năm đã vội kết hôn, kết hôn chưa được hai tháng đã phải ly biệt. Quãng thời gian quen biết đến một năm cũng chưa đến. Ấy vậy mà đau khổ nhớ nhung lại có thể kéo dài lên gấp mấy lần. Có đôi lúc cô đã tự hỏi, nếu ngày đó họ chia tay một cách tự nguyện, không hề có bất cứ thù hận vương vấn, liệu tình yêu có tồn tại lâu đến dường này?
Cuộc đời này có biết bao cặp nhân tình, đến rồi đi một cách thanh thản, sau đó an nhiên tận hưởng niềm vui tình mới. Nếu cô không sinh ra đã ích kỷ, nếu anh không lớn lên từ sự cố chấp, nếu số phận đã không giáng xuống họ bão giông dập vùi; có lẽ giờ đây có thể bình bình hòa hòa sống cả đời với loại tình yêu cơ bản.
Người ta nói yêu nhiều, bởi mới đau nhiều. Theo cô thì là ngược lại.
Có lẽ nên cảm ơn ông trời đã ban cho họ đau thương? Vì vậy, mới biết quý trọng cái gọi là hạnh phúc?
“Luận à, nếu em nói… những sự việc ngày trước đều là bất đắc dĩ em mới làm thế, anh có tin em không?” cô nói khẽ, giọng điệu mơ hồ như sắp rơi vào giấc ngủ.
Bước chân anh có vẻ khựng lại, nhưng không hề dừng hẳn.
“Dù có những chuyện em không thể làm rõ ràng như ban ngày được, cũng không cách nào quay ngược dòng thời gian, nhưng em đối với anh từ đầu chưa hề mang ý phản bội…”
Lẽ ra phải cảm nhận được thứ anh cần chính là những lời lẽ này. Lấn cấn trong khoảng cách năm năm không phải chỉ bằng vài tuần bên nhau có thể xóa nhòa hết. Có một số chuyện, cần phải rõ ràng bằng lời nói, mặc dù tình huống không cho phép sự rõ ràng hiện hữu.
“Vậy sao?” bờ vai anh căng thẳng, ngữ điệu có phần thâm trầm, có phần mai mỉa.
“Anh có thể không tin những điều trên, nhưng phải tin khi em nói những lời sau. Em có thể đoán ra anh còn ngại chuyện gì. Nhưng Nguyễn Ái có để thề trên mạng sống của mình, từ trước đến giờ vốn chỉ có mỗi mình anh trong lòng. Suốt năm năm qua cũng chưa hề chung đụng với một người đàn ông nào khác. Có lẽ có những chuyện em từ chối giải thích, từ chối nhắc đến, thậm chí cố tình lừa gạt anh; nhưng chỉ việc này là chân tâm thật ý, chưa bao giờ suy suyển…”
chương 59 part 2
Anh dừng hẳn lại giữa dãy hành lang ngập ngụa ánh đèn. Đôi tay vẫn lún sâu vào chân cô kéo sát vào mình, tấm lưng rộng có phần run lên, không hiểu là vì kích động hay chỉ đơn thuần rét lạnh.
“Nhắc lại xem?”
“Em chưa hề chung đụng cùng một người đàn ông nào–”
“Không phải câu đó!”
Thanh âm kích động vang dội khắp quãng trường tĩnh mịch, trong phút chốc khiến sự tĩnh lặng của thời khắc đột nhiên rạn vỡ.
Nguyễn Ái cắn nhẹ môi, vài giây trầm mình trong suy nghĩ…
Cô rốt cục đã biết anh cần gì.
“Từ trước đến giờ, Nguyễn Ái chỉ có duy nhất một Võ Gia Chính Luận trong lòng.”
Gió đêm khiến thân người cô khẽ run, vậy mà lúc bấy giờ đến cả thở cô cũng không dám. Anh rồi sẽ tin cô sao? Không hề giải thích cặn kẽ, cô dựa vào đâu mong muốn anh chấp nhận những gì mình nói như một điều mặc định? Nếu lúc này anh quay ngược lại tra vấn cô về quá khứ, cô biết mình sẽ không