
chỉ là yêu đơn phương…” nàng B thêm vào, không hề nhận thức được tình trạng nguy hiểm của mình. “Tuy dễ thương thật, nhưng không thể đem so với khí khái hai người kia. Thiếu chất đàn ông.”
“Ầy, nhưng tao vẫn thích cậu ấy nhất. Hai người kia thì… không thực làm sao, khó với quá. Đặc biệt là anh chàng đại gia mặc Âu phục. Ban đầu vào đây còn mặt mũi tươi tắn, đến giờ thì lạnh còn hơn đá tảng.”
Nói rồi cô nàng rùng mình, nhớ lại ánh mắt băng lãnh của đương sự khi chậm rãi móc từ túi áo chìa ra bảng giá cho cô scan. Căn cứ vào đôi mắt tinh tường của dân mua bán hàng hiệu; cô nhận ra từng cái y phục, phụ kiện trên người mỹ nam đều thuộc hàng cực phẩm; không có khả năng khó chịu vì tiếc tiền à nha!
“Đá tảng gì?” nàng B khều khều bạn mình khi chỉ tay về hướng những vị khách đang bước ra khỏi shop. “Vẫn cười nói bình thường đấy thôi? Mà thấy chưa! Tao đã nói rồi, anh ta mới là bạn trai! Thấy bàn tay anh ta đặt trên eo lưng nhỏ đó không?”
“…lạ nhỉ? Có lẽ tao nhìn lầm… Nhưng là bạn trai thì hơi lạ… Nếu là bạn trai tao, chắc đã mắng cho xối xả…”
“Haiz… Người ta rõ ràng sinh sống ở nước ngoài, tư tưởng dĩ nhiên thoáng hơn rồi…”
Nghe đến đây, Trình Đức Ân nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai kẻ đi trước. Anh cũng sinh sống ở nước ngoài đã lâu, lại là vùng đất giương cao lá cờ tự do tình dục, sao tâm chẳng thấy thoải mái gì cả trước cái bộ y phục hớ hênh này? Hay cái gã con lai kia căn bản không hề có tình ý với ma nữ…?
Trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ…
Lorenzo lúc bấy giờ tay vẫn trên eo người đẹp, thong dong bước ra khỏi shop, trước khi rời khỏi không quên ngước đầu quét ngang bản hiệu một cái nhìn khó hiểu. “Cậu dám cá với tôi không? Cái cửa hiệu này sẽ tồn tại không qua được tháng sau.”
“Hả?” Trình Đức Ân giật mình, kéo ánh mắt ra khỏi hai nhân vật đi trước chuyển về gã đàn ông đang bá cổ quàng vai mình một cách thân thiện, cả đời thực chưa hề thấy ai “tỉnh” như kẻ này. “Sao lại thế?” Văn Thành tay sờ sờ cằm, tay lại vỗ vỗ vài cái nữa lên vai chàng thanh niên khờ khạo. “Cái tội sản xuất mặt hàng không vừa mắt.”
Rồi, bật cười khanh khách.
Nhíu mày, Trình Đức Ân ngày càng mơ hồ, dĩ nhiên chả hiểu nỗi ý tứ trong lời lẽ con người này. Bạn của Vương Nguyễn Ái đều lập dị như thế này cả?
Anh nhận ra gã đàn ông này chính là một trong số những kẻ luôn lui đến tìm ma nữ khoảng thời gian trước. Tuy giờ đây khoác lên người bộ quần áo thể thao đơn giản, kính mát che đi đôi mắt thâm sâu, da cũng có phần sậm màu hơn; cái nụ cười lười biếng và phong thái vô tư lự kia tuyệt không nhầm vào đâu được. Vốn nghĩ hắn mới là đàn ông của Vương Nguyễn Ái, bây giờ lại lòi ra một gã người Ý, hai người đàn ông cư nhiên lại có quen biết. Điểm quan trọng là chẳng ai cư xử như một người bạn trai đúng nghĩa cả…
Ả ma nữ này… lại đang chơi trò gì đây?
“Rốt cục là chừng nào cô mới trở về được đây? Đêm nay có một hộ khách rất quan trọng, cô biết không? Tuấn Anh vốn dĩ không thể tự lo được.”
Trình Đức Ân ngồi phịch xuống ghế đối diện cặp tình nhân, trong lòng bức bối không chỉ vì nguyên nhân trì trễ của ma nữ, mà còn có nhân vật bên cạnh ả và bộ y phục khiến người đỏ mặt kia.
“Nếu đã như thế,” Nguyễn Ái cười nhẹ, mắt không chạm đến Đức Ân khi ung dung nhón lấy menu. “Bản thân cậu là bếp trưởng biết đã bận rộn sao không ở lại lo, còn ra đây làm phiền tôi hẹn hò làm gì?”
“Hẹn hò?” Đức Ân dường như nhảy dựng lên. “Cô gọi đây là hẹn hò? Có hẹn hò nào mà hai nam một nữ không? Sao không gọi luôn những gã lúc trước ra đi cùng cho đủ bộ?”
Có tiếng ghế kéo ra điếng tai, đảo mắt sang thì thấy gã người Ý đã đứng bật dậy, gương mặt trong một khắc lộ vẻ hung bạo… Nhưng dường như Trình Đức Ân đã lầm, bởi sau đó hắn lại điềm đạm cúi xuống nói khẽ vào tai Nguyễn Ái. “Anh đi lấy cà phê cho em.”
Bước chân vừa xa thì tên đại gia kề bên lại ho khan che lại tràng cười, trong khi ma nữ lại chồm lên tặng cho anh một cái nháy mắt tinh ý.
“Tốt. Cậu có muốn đi theo bọn tôi cả ngày hôm nay cũng được.”
(O_o) Gì? Theo ả và hai tên điên này cả ngày? Đùa à?
“Cô–!”
“Không nên đâu, phản diện ạ.”
Cả hai đều quay sang kẻ phát ngôn, phát hiện ra Văn Thành lúc bấy giờ đã gỡ bỏ kính mát, biểu hiện lần đầu tiên trong ngày lộ vẻ nghiêm túc.
“Không?” Nguyễn Ái nhướn mày.
“Ừ,” Văn Thành gật nhẹ. “Ép quá sẽ gây ra kết quà không tốt.”
“Ý anh là gì?” “Con người đó…” anh dừng lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lorenzo vài giây như cân đo tính toán gì đó, sau đó chậm rãi tiếp lời như chưa có chuyện gì xảy ra “…anh không còn nhìn ra có thể làm ra những việc gì tiếp theo nữa.”
“Em vẫn không hiểu.”
“Hoàng Công.”
Không thấy phản ứng lớn lao từ người thiếu nữ, anh ngạc nhiên hỏi nhỏ. “Em đã biết?”
“Làm ơn đi, việc đó và anh ta trở về, không phải quá trùng hợp sao? Có khờ cũng nhận ra việc gì đã xảy ra,” cô cười nhẹ.
“Lúc đó anh và Hoàng Thạc Hy vốn có mặt.”
“Vậy sao?”
“Ừ, và điều anh có thể nói với em là…” ánh mắt Văn Thành phức tạp khi hạ giọng trầm thấp, đầu nhướn đến gần Nguyễn Ái, cố tình không để câu nói tiếp theo lọt vào tầm nghe của Trình Đức Ân.
“Đừng bao giờ chọc