Ring ring
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324225

Bình chọn: 7.00/10/422 lượt.

n xương…

Quan sát chăm chú…

Haiz… Chim chóc gì ở đây chứ. Một cái nhìn dò xét lướt qua mặt anh, cô đã biết ngay có người đang cố che giấu sự khó chịu – có khả năng vì ghen mà để lệch tay lái, trong lòng tự dưng có chút dễ chịu…

…cho đến khi anh lại quay sang cô với nụ cười thiên sứ trên môi.

(=”=)

Chưa bao giờ Nguyễn Ái căm ghét nụ cười của một ai đến thế! ><

Đã thế, cô quyết sẽ không nương tay!

Chỉ là… không biết đến cuối cùng, là ai sẽ không nương tay với ai đây… Chương 50 Oan Gia Ngõ Hẹp

“Oan gia ngõ hẹp” – là câu tục ngữ người ta dùng để chỉ những tình huống tình cờ gặp phải những kẻ mình không ưa nhất.

Cơ mà… cái ngõ hôm nay nó vốn rất rộng, chỉ là có người cố tình kéo hẹp lại mà thôi…

Thương xá Z, bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp…

“Rất đẹp!”

Gã đàn ông điển trai trong y phục thể thao trẻ trung và phong thái dễ dãi nhoẻn miệng cười tươi, mắt híp lại thành một đường vô cùng ưng ý.

“Thật?” Nguyễn Ái đáp lại bằng nụ cười muôn phần rạng ngời. “Vừa hay, em cũng rất thích nó. Đã muốn mua từ lâu!”

Nói rồi, thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt như hoa như ngọc luồn đôi bàn tay vào suối tóc đen tuyền, nhanh chóng vấn búi thành một kiểu tóc vô cùng thanh lịch, đâu đó lõa xõa vài lọn điểm trang cho cái cổ trắng ngần và tấm lưng muốt mượt.

Muốt mượt và trần trụi. Một gã đàn ông khác ngồi gần đó miệng mồm há hốc, con ngươi như muốn trồi ra ngoài trước hình ảnh trước mặt. Chiếc áo liền váy màu trắng không tay bám sát từng đường cong gợi cảm, phía trước nhìn qua có vẻ đơn thuần, sau lưng lại xẻ sâu đến tận eo, chưa kể mép váy xếp tầng chỉ lơ lửng đâu đó giữa eo và đùi, một kẻ mù thời trang như hắn nhìn vào thật không hiểu đó là áo hay đầm. Ai dám nói đã từng sống qua hải ngoại thì tư tưởng thoáng hơn? Hoặc có lẽ trong trường hợp của chàng đầu bếp trẻ này thì… điều đó chỉ áp dụng được với mỹ thực mà thôi…

Đứng trước mỹ nhân lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!

“Cô… như thế này cũng được gọi là có mặc đồ sao?” Trình Đức Ân lắp bắp lên tiếng, mặt đỏ gay, không rõ là do xấu hổ hay tức giận.

“Chừng nào còn vải trên người thì vẫn được gọi là phục trang hoàn chỉnh chứ.”

Nguyễn Ái mỉm cười duyên dáng, xoay mình một cái nữa rồi khoan thai bước về phía người đàn ông thứ ba – cũng là cuối cùng, từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh nơi cuối ghế, ánh mắt sẫm màu không rõ cảm xúc.

“Em lấy cái này,” giọng cô mềm mại như nước khi cúi khẽ người xuống, khóe môi cong lên mời gọi và ánh mắt thu hồn. Đoạn với phong thái một kiều nữ thời thượng, cô giật nhẹ bảng giá sau lưng, kẹp hờ nó giữa hai ngón tay nhỏ nhắn rồi đẩy vào túi áo Âu phục của người đàn ông đối diện.

Trình Đức Ân một lần nữa miệng mở thành một chữ “O” to tướng. Anh thật sự chưa từng nghĩ khả năng mị hoặc đàn ông của ma nữ lại cao đến cỡ này; từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều quyến dụ đến mê hồn. Vốn đã biết Vương Nguyễn Ái là một mỹ nhân, Trình Đức Ân lại chưa hề nghĩ mình đã sót mất từ “đại”.

Cho đến khi tận mắt trông thấy cảnh này.

Khó trách cái gã người Ý giờ đây chỉ biết nghệch mặt ra ngắm nhìn sinh vật trước mặt không chớp mắt, trong khi tên đại gia còn lại môi chỉ biết mím chặt nín cười, ngay cả bản thân anh cũng một phen khuấy động thị giác. Ba người đàn ông thuộc hàng thượng phẩm tháp tùng thiếu nữ đã thế, đừng nói chi đến phản ứng của những nam nhân khác – theo cách nói của ác ma ngày ấy thì là – ruồi nhặng bay loạn xạ.

Nhưng… đây là cuộc hẹn hò giữa hai người cơ mà?!

Sao giờ lại hóa ra… một nữ ba nam rồi?

À, chẳng đã nói là… “cái ngõ” đã bị Nguyễn Ái kéo hẹp lại sao?

Oan gia theo dự kiến chính là Tổng giám đốc Công ty Vonga tại California, Nguyễn Đỗ Văn Thành, kẻ đã được đích thân ma nữ gọi đến với cái lý do hết sức nhảm: tình cờ.

Oan gia ngoài dự kiến là Trình Đức Ân, cái kẻ này cô không hề nằm trong tính toán của cô, là oan gia tình cờ thứ thiệt.

Bạn trai của cô dĩ nhiên hậm hực hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?”

Oan gia một rằng: “Đến đoàn tụ đồng minh.”

Oan gia hai: “Đến bắt về đầu bếp.

Vậy nên… mới ra cái cơ sự rối rắm này đây…

“Này, mày đoán xem, trong ba kẻ, ai mới là bạn trai của cô ta?” nhân viên bán hàng A tíu tít hỏi nhỏ, hai má đỏ lừ trước sự hiện diện của quá nhiều mỹ nam cùng một lúc.

“Còn phài hỏi sao? Chắc chắn là anh chàng cao ráo như người mẫu, mặt mũi như tạc kia rồi!” nhân viên bán hàng B đáp lại, mắt vẫn còn dán trên đối tượng một cách mơ màng “Tao thấy có khả năng là cái người trẻ trẻ đẹp trai kia cơ.”

“Sao thế được? Không thấy kẻ trả tiền là anh người mẫu lai à?”

“Nhưng thái độ hờ hững của anh ta lạ quá, không giống người yêu nha, cái anh trẻ kia thì bất mãn rõ rệt trước ‘độ bốc lửa’ của nhỏ đó, rõ ràng ghen mà…”

Trình Đức Ân tuy đứng khá xa hai nữ bán hàng, nhưng khổ nỗi trình độ tám của hai kẻ này quá “nông”, làm thế nào mà âm thanh lại vượt được cả hai dãy quần áo vươn đến tai đương sự.

Chàng đầu bếp nóng tính dĩ nhiên nổi đóa, song nghĩ kỹ lại không dám hoạnh họe người ta. Anh rõ ràng là có tức giận. Nhưng lý do thì… không như họ nghĩ.

Chính anh cũng chẳng biết lý do là gì nữa!

“Biết đâu