
xuống, cũng nói bằng giọng lạnh lùng.
Thìn nói hấp tấp, hắn nhìn nàng như muốn lột trần:
– Từ mai Vân sẽ về ở chỗ tôi. Mình sẽ ở riêng…
– Tôi không nói với anh, anh Thìn -Vân ngắt lời. Nàng đưa mắt về phía người đàn ông còn lại trong phòng – Tôi đang hỏi cậu đấy.
Khoé miệng Nguyên Hanh thoáng trễ ra đáng sợ, hắn nói mà tránh nhìn vào gương mặt giống mình như tạc của người đối diện:
– Có lẽ chị cũng không cần hiểu. Rời khỏi đây là việc quá tốt đẹp với chị rồi.
Vân cảm thấy một nỗi tủi nhục dâng lên trong mắt. Cho đến bây giờ nàng vẫn không tin đây là em trai cùng cha khác mẹ của mình. Làm trưởng đại diện, từng du học Oxford, hắn mới no đủ xênh xang làm sao. Người đàn ông mà mẹ nàng yêu suốt đời đã chỉ cho nàng một hình hài, còn tất cả những gì tốt đẹp được dành cho gã trai này…
– Ông ấy có khoẻ không? – nàng cố giữ cho giọng mình thật thản nhiên.
– Cũng thường.
Vậy đấy, sau hơn hai mươi năm có mặt trên đời, tất cả những gì nàng có thể nói về người cha của mình chỉ là một câu hỏi nhạt nhẽo thế này. Và câu trả lời thì còn hơn cả nhạt nhẽo, nó như một sự khinh bỉ cố tình. Vân hỏi, cổ họng nghẹn đắng làm câu phát âm trở nên rời rạc ngắt quãng.
– Tại sao cậu làm việc này?
Đáp lại nàng là một sự im lìm đáng sợ. Nàng hỏi lại. Tiếp tục hỏi lại. Vẫn là một sự im lặng. Gương mặt vốn rất lạnh lùng của người em cùng cha khác mẹ bỗng chốc già đi, đanh lại như một tảng đá vô tri, như gương mặt của người cha mà nàng chưa bao giờ được gặp. Rồi gương mặt ấy lại già thêm chút nữa, những thớ thịt chảy ra bóng nhẫy. Một nụ cười nham hiểm như những cánh hoa ăn thịt người mở ra chộp lấy nàng…
* * *
Phải lấy người như anh
24
– Vân… Vân!
Thái Vân cảm thấy có một bàn tay đỡ lưng mình. Nàng hé mắt lờ đờ nhướng đôi lông mày tỉa mảnh nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ đang kề sát. Tiếng gọi dịu dàng ấm áp đưa nàng ra khỏi cơn ác mộng. Nàng chống tay ngồi dậy, người đau rã rời, đầu váng vất nhưng thần trí đã tỉnh táo hoàn toàn.
– Anh lấy cho em cốc nước – nàng khẽ chạm vào cánh tay dán băng của Thanh, cố xua đi sự mệt mỏi trong giọng nói.
Bật chiếc đèn ở góc bếp để ánh sáng không quá chói nhưng vẫn hắt ra đủ cho nàng cảm thấy yên tâm hơn, Thanh đem cốc nước và một chiếc khăn ướt trở lại giường. Vân lặng lẽ uống nước, để yên cho chàng lau mồ hôi trên mặt trên cổ mình. Cánh cửa to đóng kín nhưng cửa sổ trông ra khoảng sân sau mở rộng, gió lùa vào làm căn phòng mát mẻ, tiếng ro ro êm ái của chiếc quạt hoà chung với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cùng mùi da thịt nồng ấm quen thuộc của người đàn ông nàng tin cậy khiến đầu nàng dịu đi. Ngả đầu vào vòm ngực rộng của chàng, Vân thở dài im lặng. Với nàng đêm kéo dài vô tận còn ngày mai thì đang ở quá xa. Thanh bỗng cất tiếng nhẹ nhàng như hát ru, một bài hát mới:
– Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…
Vân cười không thành tiếng, nàng cảm thấy sự chua chát lại kéo đến lấp đầy cổ họng mình. Những lời dịu êm bay bổng này có thật đang dành cho nàng hay chỉ là một giấc mơ quá đẹp. Bất giác nàng rùng mình.
Vẫn để Vân chúi mặt vào ngực mình, Thanh từ từ ngả người nằm xuống và phủ chiếc áo lên vai nàng. Vân lẩm bẩm như nói một mình:
– Anh hát tiếp đi. Em chưa bao giờ nghe anh hát.
– Em thích nghe bài gì? – Thanh vuốt những lọn tóc loà xoà trên gương mặt chưa hết mệt mỏi của nàng, bàn tay chàng lướt dọc thân hình thon thả.
– Em không biết.. Bài Ru em em ngủ cho ngoan đi.
– Anh không biết bài đấy.
– Bài dân ca Tây Nguyên ấy. Ru em em ngủ cho ngoan, để mẹ đi chăm cây lúa trên nương, em nằm ngủ cho ngoan, ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non, ngủ ngoan hỡi em ơi.
– Em hát hết rồi còn gì.
– Thì anh hát lại.
– Không, anh sẽ hát bài khác… Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn. Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm. Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy nên mãi ru thêm ngàn năm. Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm …
Bài hát cứ tiếp tục, Vân dần chìm vào giấc ngủ. Nàng vẫn nắm bàn tay Thanh áp vào má như thể giữ lại chút hơi ấm bình yên cho tới lúc đêm tàn.
* * *
Vân tỉnh giấc nhìn ra cửa sổ. Trời mùa hè, mới gần 6 giờ nhưng đã sáng bạch. Làn mây màu xám nhạt bay lững lỡ phía trên tầm mắt, lũ chim sẻ chí choé chuyền qua chuyền lại những ngọn cây dâu da đầy hoa thơm man mát. Dưới sân khu tập thể là một cái chợ tạm họp vội, những người đi chợ đang léo nhéo mặc cả hỏi han. Thanh vẫn ngủ say, vết sây sát trên mặt đã khô lại, tay chàng quàng qua lưng còn hơi thở ấm đang đều đều phả lên vai nàng.
Vân lặng lẽ ngắm chàng. Từ hôm nàng dọn khỏi nhà Thìn, đây là lần đầu tiên chàng ngủ lại với nàng. Những đường nét rắn rỏi của thân thể cùng gương mặt trẻ trung của chàng trong giấc ngủ luôn làm bản năng phái nữ dấy lên trong nàng. Đó không hẳn là ham muốn mà là một cái gì cao hơn thế, nó là một ước muốn. Ước muốn chở che và được che chở. Ước muốn về tình yêu, về mái ấm gia đình. Nhưng ý nghĩ đẹp đẽ của nàng bị kéo trở lại hiện thực bởi đám chăn gối cháy sém gấp gọn để trên ghế và ba bức tranh chỉ còn là khung gỗ dựng góc tường.
Vân nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay